Đường Niệm Niệm cũng không biết Tề Quốc Tú đến Đường Thôn gây chuyện, cô và Thẩm Kiêu còn đang ở huyện thành, lần này Thẩm Kiêu được nghỉ bốn ngày.
Hà Chí Thắng cùng Tề Quốc Hoa chết, gây nên cơn sóng không nhỏ ở Chư Thành, bên ngoài không ai nghị luận, nhưng bản thân lại có đủ phiên bản, phiên bản truyền bá rộng rãi nhất là như thế này.
"Hà Chí Thắng đường thủy đường bộ đều đi, tâm lý không bình thường, người đàn ông chết cùng gã kia chính là nhân tình của gã."
"Lúc hai người làm chuyện này, mã thượng phong, kẹt ở chỗ đó, hai con chó cũng không biết chịu k1ch thích gì mà ăn bọn họ!"
"Nếu không phải mã thượng phong, bọn họ làm sao không trốn đi? Khẳng định là trốn không được, bị kẹt mà!"
...
Một cái ngõ, mấy người nam có nữ có đứng ở đằng kia, mặt mày hớn hở thảo luận, nói y như thật, giống như đêm hôm đó bọn họ có mặt ở hiện trường vậy.
"Ách... Hà Chí Thắng dáng dấp xấu như vậy, diễm phúc thật không cạn ha, thủy bộ đều thông!"
"Anh hâm mộ? Anh cũng muốn đi đường bộ?"
"Nói cái gì đó hả, ông đây là đàn ông chân chính, đi đường bộ cái đầu anh, ông đây đã có vợ rồi đó!"
Mấy người cười vang, tiếng cười truyền đi rất xa.
Đường Niệm Niệm cùng Thẩm Kiêu vừa vặn đi ngang qua con ngõ này, hai người tai thính mắt tinh, đều nghe được hết không sót một chữ.
Đường Niệm Niệm nhướng lông mày, không thèm để ý đến mấy lời nói thô tục này chút nào.
Thẩm Kiêu lại là mặt không biểu tình, lão binh trong bộ đội nói lời nói thô tục cũng rất dâm tục, anh đã quen rồi.
"Đi đâu?"
Đường Niệm Niệm hỏi.
Hiện tại Chư Thành không có gì để đi dạo, cửa hàng bách hóa ít đồ được bày bán, còn quê mùa, trừ phi mua đồ dùng hàng ngày cần thiết thì cô sẽ không đi dạo.
"Về trang viên đi."
Thẩm Kiêu càng không muốn đi dạo, anh muốn cùng Niệm Niệm ở trong không gian, chỉ có hai người bọn họ, không có những người khác quấy rầy.
Hai người trở về nhà khách, Thẩm Kiêu chỉ còn có hai ngày nghỉ, bọn họ trên cơ bản đều ở trong không gian.
Thẩm Kiêu thu hoạch, trồng trọt, ở trong không gian loay hoay khí thế ngất trời, Đường Niệm Niệm thì xem bảo thạch anh mang tới, tràn đầy một rương lớn, mỗi viên bảo thạch đều chói lói, đẹp muốn chết.
Hai người ở trong trang viên vui đến quên cả trời đất, thế giới bên ngoài lại không thanh tịnh như vậy.
Ngụy Chương Trình dưới sự ăn nói khép nép cầu xin dưới của cục trưởng, đáp ứng tìm Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm thám thính, kỳ thật anh ta cũng rất đồng tình với cục trưởng, nhà họ Chu ở Kinh Thành mỗi ngày gọi tám cuộc điện thoại, máy điện thoại ở văn phòng cục trường đều bị gọi đến phát nổ.
Chu Tư Nhân mất tích hai ngày, không hề có một chút tin tức nào.
Ngụy Chương Trình đến tìm những nơi Chu Tư Nhân có khả năng đến nhưng không thu được gì, vị cậu Chu này tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian.
Anh ta đành phải đến nhà khách tìm người, hi vọng Thẩm Kiêu có thể lộ ra một chút manh mối.
Nếu như không tìm được Chu Tư Nhân, mũ ô sa trên đầu cục trưởng đoán chừng là giữ không được.
Thẩm Kiêu ở trong không gian, có thể thám thính được tình huống bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng đập cửa, anh liền ra không gian, sắc mặt rất đen, trên thân rất lạnh, anh và Niệm Niệm đang trải qua thế giới hai người đấy.
Mở cửa, Ngụy Chương Trình bị hơi lạnh trên người anh làm cho cóng, lui về sau một bước, kìm lòng không được xoa xoa cánh tay.
"Chuyện gì?"
Thẩm Kiêu không kiên nhẫn, cửa cũng chỉ mở gần một nửa, nếu như Ngụy Chương Trình không có chuyện gì gấp thì anh sẽ lập tức đóng cửa.
"Đi vào nói chuyện."
Ngụy Chương Trình đẩy cửa ra, kiên trì tiến vào, quen thuộc ngồi xuống, Thẩm Kiêu không ngồi, đứng đấy chờ anh ta nói chuyện.
"Chu Tư Nhân đã mất tích hai ngày rồi."
Ngụy Chương Trình vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thẩm Kiêu.
"Liên quan gì tới tôi!"
Thẩm Kiêu mặt không biểu tình, lông mày cũng không nhúc nhích.
Ngụy Chương Trình âm thầm bội phục, khó trách là đại bảo bối mà các đại quân khu muốn đoạt lấy, cái tố chất tâm lý này phải đứng ở hạng một.
"Đúng là chuyện không liên quan tới cậu, cậu coi như giúp ông anh già của cậu một chút đi, chỉ một con đường coi, nếu không tìm được cậu Chu này thì cục trưởng nhà tôi sẽ bị mất cái mũ ô sa trên đầu."
Ngụy Chương Trình nửa đùa nửa thật, lời nói hai ý nghĩa.
Anh ta biết Thẩm Kiêu nghe hiểu được.
Chu Tư Nhân ở đâu, chỉ có thằng nhóc này và Đường Niệm Niệm biết.
"Chân mọc ở trên người anh ta, anh ta đi đâu ai mà biết, nói không chừng qua mấy ngày nữa sẽ tự chạy về, anh gấp cái gì?"
Thẩm Kiêu lạnh lùng khinh bỉ nhìn, đi tới một bên cửa, mở cửa ra, biểu lộ vô cùng ghét bỏ.
"Được rồi, tôi không quấy rầy vợ chồng trẻ các cậu!"
Ngụy Chương Trình đã có được đáp án, liền yên tâm, đứng dậy rời đi.
Lúc đi tới cửa, anh ta lại nặng nề vỗ xuống vai Thẩm Kiêu, liếc mắt ra hiệu nói: "Cô Đường còn nhỏ, cậu kiềm chế một chút đó!"
"Cút!"
Thẩm Kiêu một cước đá vào mông Ngụy Chương Trình, lại cạch một tiếng đóng cửa lại, không cho anh ta chút mặt mũi nào.
Ngụy Chương Trình nhe răng, vỗ mông mấy cái, quay đầu thầm mắng về phía cánh cửa đang đóng chặt: "Thằng nhóc thối không lớn không nhỏ, đá mạnh như thế hả, xí!"
"Về thôi!"
Ngụy Chương Trình đến dưới lầu nhà khách, kêu đồng nghiệp rời đi.
"Không tìm Chu Tư Nhân hả?"
Đồng nghiệp không rõ ràng cho lắm, không phải đi tìm cậu Chu sao?
"Bảo cậu về thì về đi, nói nhiều như vậy làm gì hả!"
Ngụy Chương Trình trừng mắt nhìn, đạp xe cực nhanh đi, đồng nghiệp ngạc nhiên mấy giây, cũng đạp xe đi theo.
Dù sao anh ta đều nghe đội trưởng.
Trở lại cục công an, cục trưởng đang nghe điện thoại của nhà họ Chu.
"Đang tìm, tạm thời còn chưa có tin tức, thủ trưởng, đồng chí Chu Tư Nhân có phải tự chạy ra ngoài chơi rồi hay không? Nếu không ngài đến tìm bạn bè của đồng chí Chu Tư Nhân nghe ngóng xem thử?"
Cục trưởng cố nén không kiên nhẫn, tận lực khiến giọng nói thêm cung kính một chút, nhưng cây bút trong tay ông ta đã sắp bị ông ta bẻ gãy.
"Cục trưởng Quan, Tư Nhân xảy ra chuyện ở nơi anh quản lý, anh ăn nói với tôi như vậy sao? Tôi có thể khẳng định trăm phần trăm, Tư Nhân mất tích, tuyệt đối có liên quan đến Đường Niệm Niệm Thẩm Kiêu, anh bắt bọn họ thẩm tra, liền biết được tung tích của Tư Nhân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT