Bởi vì Chu Bái Bì không chỉ tham tiền, còn mê gái, nam nữ già trẻ, người nào cũng bị ông ta bóc lột tàn nhẫn.
Những người hóng chuyện lập tức giải tán, không có đám đông che đậy, Liễu Tịnh Lan lõa thể lập tức lộ ra dưới ánh mặt trời.
Chu Bái Bì vừa nhìn vào đã thấy, hai mắt sáng rỡ.
“Làm việc đi, còn gây chuyện đánh nhau thì đừng trách ông đây không khách khí!”
Chu Bái Bì giả vờ răn dạy một hồi, ông ta thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Đường Ngũ Cân, quá bình thường, ông ta không có hứng thú.
Lúc Liễu Tịnh Lan vừa mới được đưa tới, ông ta cũng không quá hứng thú, tượng mạo nhạt nhẽo, nhưng ông ta cũng không bóc lột quá nặng nề, người phụ nữ này có làn da đẹp nên cũng có chút sắc đẹp.
“Đồng chí Liễu mau đứng dậy đi, tôi đưa cô về nghỉ ngơi!”
Chu Bái Bì nâng Liễu Tịnh Lan dậy, còn ôm cô ta vào lòng, quang minh chính đại sàm sỡ, Liễu Tịnh Lan vừa thẹn lại vừa giận, cúi đầu trốn trong lòng Chu Bái Bì, khóc lóc trở về chỗ ở.
Hà Quốc Khánh muốn cứu người trong lòng, nhưng anh ta không dám phản kháng lại Chu Bái Bì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Bái Bì dẫn người trong lòng đi.
Đường Ngũ Cân nhìn sang anh ta, ánh mắt trìu mến, dịu dàng nói: “Quốc Khánh mau về nghỉ ngơi đi, tối nay em xào trứng cho anh!”
Hà Quốc Khánh oán hận nhìn cô ta, rất muốn mắng cô ta một trận, nhưng có chút chột dạ nên cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Đường Ngũ Cân không để tâm, xách đòn gánh lên, tiếp tục làm trâu làm ngựa.
Xem xong vở kịch hay, Đường Niệm Niệm xoay tròng mắt, leo lên trên sườn núi, chuẩn bị đi thăm Liễu Tịnh Lan.
Chu Bái Bì kia trông không giống như người tốt, cô phải đi xem mới được.
Liễu Tịnh Lan cũng ở trong dãy lều đơn giản đó, rất dễ tìm, bởi vì lúc này Liễu Tịnh Lan đang kêu to.
“Đừng làm vậy, xin ông buông tha cho tôi.”
“Toàn thân đều bị người ta thấy hết rồi, còn giả vờ liệt nữ trinh tiết cái gì, ngoan ngoãn theo anh, sau này anh che chở cho em!”
Chu Bái Bì hoàn toàn không để tâm hiện giờ là ban ngày ban mặt, cả khu này đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, nếu ai thấy cũng không dám hé răng, ông ta chính là vua một cõi.
Đường Niệm Niệm leo lên trên đỉnh lều, ngồi xổm nghe lén.
Mặc dù cô rất khinh thường hành vi bắt nạt phụ nữ, nhưng đó là ngoại trừ Liễu Tịnh Lan.
Chu Bái Bì càng ức hiếp tàn nhẫn, cô càng vui!
Túp lều gần như không có cách âm, tiếng khóc của Liễu Tịnh Lan và cả tiếng thở dốc của Chu Bái Bì đều truyền hết ra ngoài.
Đường Niệm Niệm mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, trong quá trình còn đứng dậy đi vài bước, ngồi xổm lâu quá nên tê chân.
Cô còn thấy được Hà Quốc Khánh đứng cách lều không xa, vẻ mặt đau khổ rối rắm, lúc thì vò đầu bức tóc, lúc thì ôm đầu giống như tên điên, nhưng đến cuối, người đàn ông này vẫn không có can đảm lao vào cứu người trong lòng.
Một tiếng trôi qua.
Chu Bái Bì cuối cùng cũng xong việc.
Ông ta hài lòng kéo quần, trêu đùa Liễu Tịnh Lan đang chết lặng, rơi lệ nằm trên giường: “Mấy ngày tới không cần làm việc, tối nay anh đưa lương thực cho em.”
Mặc dù người phụ nữ này trông không đẹp lắm, nhưng cơ thể rất tuyệt, tốt hơn những người phụ nữ ông ta từng ngủ.
Liễu Tịnh Lan vẫn nằm bất động, trên người không có chỗ nào là không đau, nhắc nhở cô vừa xảy ra chuyện gì.
Cô không còn trong sạch nữa, còn do một tên già thô tục như vậy lấy đi.
Sao cô có thể gả cho Chu Tư Nhân?
Cửa lều bị đẩy ra, Chu Bái Bì rời đi rồi đóng lại.
Qua một lúc sau lại bị đẩy ra, Hà Quốc Khánh tiến vào, nhìn thấy Liễu Tịnh Lan đang nằm đó trần như nhộng, anh ta vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn.
Liễu Tịnh Lan cũng phản ứng lại, vội kéo chăn lên, cô ta nhanh chóng phân tích trong đầu, cô ta không thể chịu thua được, nhất định vẫn còn cách.
“Quốc Khánh, em... em không muốn sống nữa...”
Liễu Tịnh Lan nức nở, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, Hà Quốc Khánh gấp tới độ ôm cô ta, nhỏ giọng an ủi: “Không phải lỗi của em, là Chu Bái Bì làm hại em.”
Cuối cùng cũng được ôm người trong lòng, lại còn tiếp xúc gần gũi như thế, khiến Hà Quốc Khánh có chút choáng váng, không kiềm được ôm chặt hơn.
...
Nghe xong màn kịch khiêu dâm, Đường Niệm Niệm vốn định đi rồi, nhưng lại bị âm thanh trong phòng giữ chân.
Mẹ nó!
Màn hai?
“Quốc Khánh, đừng như vậy... em không phải loại người như vậy...”
“Tịnh Lan, xin em hãy cho anh, em đã cho Chu Bái Bì rồi, thì cho anh đi, anh thích em lâu như vậy, sau này anh đều sẽ nghe theo em...”
...
“A a a... Hừ hừ... Ưm ưm...”
Hai mắt Đường Niệm Niệm trừng to, bội phục Liễu Tịnh Lan sát đất.
Hiện tại cô vô cùng nghi ngờ, kiếp trước Liễu Tịnh Lan và những người đàn ông trong hậu cung có thật sự trong sạch?
Rất có thể đỉnh đầu Chu Tư Nhân là đã là một màu xanh mướt nhỉ?
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm vô cùng tốt, lại nghe hết màn tuồng mới, mười phút sau, Hà Quốc Khánh kết thúc.
Thật kém cỏi, thua xa Chu Bái Bì!
Đường Niệm Niệm đánh giá Hà Quốc Khánh tệ, không có hứng thú nghe đôi cẩu nam nữ này ngâm nga, vội vàng rời đi.
Còn về Liễu Tịnh Lan, cứ để cô ta sống thêm vài ngày nữa, dù thế mấy ngày tiếp theo của người phụ nữ này cũng không tốt đẹp gì.
Trở về thôn vừa lúc kịp giờ cơm trưa, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đang nấu cơm.
“Ngân Tú kia không biết xấu hổ, dám giấu ba đôi vớ vào trong túi, hừ, mắt bà đây còn sáng hơn cả diều hâu, bắt ngay tại chỗ!”
Bà cụ Đường hớn hở kể lại chiến công vĩ đại của bà ấy lúc sáng, bắt được một con ‘cá lớn’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT