Đại đội trưởng đích thân đốt một dây pháo Vạn Hưởng, trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, máy móc của nhà máy làm vớ Hồng Vân khởi động ầm ầm, nhóm công nhân vận hành gồm ba mươi người đã được huấn luyện đều bắt đầu dệt vớ.
Nguyên liệu đều được Đường Niệm Niệm nhờ Bát Ca lấy, tiền vốn cũng là do cô chi, sau khi sản xuất và bán đi lô vớ đầu tiên, cô sẽ được chia hoa hồng.
Trong lúc này, Chu Tư Nhân vẫn dây dưa không dứt, nhưng Đường Niệm Niệm không có thái độ tốt với anh ta, cô vẫn có chút cảm ơn người này, nếu không phải nhà họ Chu phái anh ta tới đây sớm, cô cũng không biết ông cố tổ nhà mình đã chôn cất một kho báu vật lớn như vậy ở Đường Thôn đấy.
Đường Niệm Niệm chuẩn bị tháng Sáu sẽ tới Thượng Hải một chuyến, cho nên trước khi đi, cô dự định sẽ giải quyết Liễu Tịnh Lan và Đường Ngũ Cân.
Bên phía nông trường truyền tin tới, Đường Ngũ Cân và Hà Quốc Khách đi đăng ký kết hôn, Hà Quốc Khánh không đồng ý, nhưng do Đường Ngũ Cân cứ nằng nặc đòi, Hà Quốc Khánh vì muốn lôi kéo cô ta làm việc nên đành phải đồng ý.
“Gâu... Nữ thanh niên không biết xấu hổ muốn tới công xã tố cáo ông lão!”
Hôm nay, Bách Tuế chạy tới báo cáo tin tức mới nhất, Liễu Tịnh Lan qua miệng nó đã biến thành nữ thanh niên tri thức không biết xấu hổ, ông lão lại chính là lão Chương và Đặng Trường Thắng ở chuồng bò.
Đường Niệm Niệm vốn định tới công trường thu thập Đường Ngũ Cân và Hà Quốc Khánh, nhưng hiện tại chỉ có thể thu thập Liễu Tịnh Lan trước.
Điểm thanh niên tri thức.
Hôm nay Liễu Tịnh Lan không làm việc, cô ta chuẩn bị lên công xã viết thư báo cáo, báo cáo lão Chương liên lạc với hải ngoại.
Nếu cô ta không nhận được sự trợ giúp từ lão Chương, vậy cô ta sẽ hủy hoại ông ấy.
Cô ta biết lão Chương là du học sinh trở về, lý do báo cáo này vô cùng chắc chắn, rất đầy đủ, hơn nữa cô ta lén đặt một bức thư tiếng Anh vào chuồng bò, bức thư đó do cô ta dùng tay trái viết, không đầu không đui, không có chữ ký, thậm chí câu tiếng Anh còn không trôi chảy.
Nhưng chỉ cần viết bằng tiếng Anh là đủ rồi.
Vốn dĩ lão Chương tới đây là vì tư sản, chuồng bò đột nhiên xuất hiện một lá thư tiếng Anh như vậy, cô ta lại đi báo cáo, chắc chắn không thể xoay người được.
Đường Niệm Niệm phái Bách Tuế ra sau núi, lão Chương và Đặng Trường Thắng đều đang chăn bò, bọn họ cũng biết Bách Tuế.
“Bách Tuế tới rồi à, ồ... Bé Niệm bảo mi mang tin gì tới vậy?”
Đặng Trường Thắng lấy ra một tờ giấy từ trong miệng Bách Tuế, nhìn một lúc, sắc mặt nghiêm trọng.
“Lão Chương, mau về nhà!”
Đặng Trường Thắng và lão Chương vội vàng trở về chuồng bò, đóng cửa lại, bảo Bách Tuế tìm bức thư ghi bằng tiếng Anh đó.
Bách Tuế nhanh chóng tìm xuống phía dưới đệm chăn, bên trong bức thư là những chữ tiếng Anh được viết xiêu vẹo, còn có câu vô nghĩa, lão Chương nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại không thấy buồn.
Một người không học vấn không nghề nghiệp như Liễu Tịnh Lan lại còn lòng dạ bất chính, nếu cô ta thật sự đi báo cáo, ông ấy và lão Chương nhất định sẽ gặp xui xẻo, thậm chí còn liên lụy tới cô bé Niệm.
“Đốt hết những tờ báo này đi, đề phòng rủi ro!”
Đặng Trường Thắng rất quả quyết, lấy ra toàn bộ báo, nhét vào lòng bếp, đốt hết.
Còn phần sữa mạch nha và sữa bột đó không có vấn đề gì, Đặng Trường Thắng có liên lạc với người thân trên Thượng Hải, có thể nói là do người trong nhà gửi tới.
Bách Tuế hoàn thành nhiệm vụ, gật đầu với hai ông lão rồi chạy như bay xuống núi.
“Cũng không biết bên phía con bé Niệm sao rồi, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?” Lão Chương lo lắng lẩm bẩm.
“Nhất định không sao, bé Niệm rất nhanh trí, yên tâm đi!”
Đặng Trường Thắng an ủi lão Chương, cũng đang an ủi cho chính mình.
Đường Niệm Niệm cũng không ngăn cản Liễu Tịnh Lan lên công xã, đợi người phụ nữ này vừa rời đi, cô đã chạy tới điểm thanh niên tri thức, nhét một quyển sách tiếng Anh xuống dưới đệm Liễu Tịnh Lan, còn nhét cả [Trái tim thiếu nữ], hay còn gọi là [Tập hồi ký Mạn Na].
Quyển [Trái tim thiếu nữ] này được cô tìm thấy trong một trạm thu mua phế liệu, rách nát, còn mất vài trang, nhưng những trang quan trọng vẫn còn, thật ra Đường Niệm Niệm cũng không cảm thấy nó có gì khác thường, so với những quyển sách sau này, cách dùng từ và tình tiết trong quyển sách này vô cùng súc tích.
Nhưng ai bảo bây giờ đang là thập niên bảy mươi chứ, thời đại mà nắm tay cũng bị gọi là chơi lưu manh, nhưng quyển [Trái tim thiếu nữ] này còn dám viết cả hôn môi, dám viết ra hành vi thân mật của nam nữ, đây chính là phản quốc, sẽ bị đả đảo.
Sau khi làm xong, Đường Niệm Niệm trèo tường ra ngoài.
Nghênh ngang đi dạo trong thôn, đợi Liễu Tịnh Lan dẫn người sang.
Hai tiếng sau, Liễu Tịnh Lan trở về một mình, buổi chiều công xã sẽ phái người sang, lão già Chương Học Thành kia sẽ mau chóng gặp rắc rối.
Hừ, thế mà dám không nhận ân huệ của cô ta, vậy đừng trách cô ta không khách khí!
Vừa ăn cơm trưa xong chưa được bao lâu, đã có một đám người ào ạt xuất hiện trước cổng Đường Thôn, có người vội vàng đi báo cáo cho đại đội trưởng.
Đại đội trưởng đang tuần tra trong nhà máy, nghe nói có một đám người Hồng tụ chương đến, ông ấy khiếp sợ, vội vàng chạy ra đón.
“Các vị lãnh đạo đây tới để thị sát công việc sao?”
Đại đội trưởng cười, còn rút điếu thuốc đưa sang.
“Nhận được báo cáo, hai ông già trong chuồng bò của đại đội mấy người không an phận, còn liên lạc với hải ngoại!”
Hồng tụ chương dẫn đầu nói chuyện vẫn được coi là khách khí, nhưng mắt lại nhìn lên trời, hoàn toàn không coi đại đội trưởng ra gì.
“Không thể nào, người trong chuồng bò vẫn luôn an phận thủ thường, tôi còn thường xuyên qua đó giáo dục bọn họ, ngày nào bọn họ cũng ghi nhớ những câu danh ngôn, viết ra bài học, còn nộp hết cho tôi, tôi đưa cho các lãnh đạo xem thử nhé?”
Đại đội trưởng thầm chửi má nó, nếu để ông ấy tra ra được là tên nào báo cáo, chắc chắn sẽ hành chết đứa đó!
“Cứ dẫn chúng tôi tới chuồng bò trước đi!”
Hồng Tụ Chương cũng không nể mặt, nữ đồng chí báo cáo nói đại đội trưởng của đại đội Đường Thôn có quan hệ mật thiết với lão già trong chuồng bò, còn có rất nhiều người trong thôn cũng giúp hai lão già đó, đại diện trong số đó có người tên là Đường Niệm Niệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT