Chu Kình cười lạnh một tiếng, không quan tâm đến anh ta nữa, nhét công văn vào trong tay cha Tề, xoay người rời đi.

Anh ta chỉ là tới thông báo một tiếng, chuyện Tề Quốc Hoa bị khai trừ quân tịch đã thêm vào trong hồ sơ rồi, qua ít ngày nữa, hồ sơ sẽ được gửi đến Chư Thành..

Tề Quốc Hoa có không phục cũng vô dụng, chuyện đã được quyết định rồi, cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng không thay đổi được.

"Tôi muốn gọi điện thoại, đi gọi ngay bây giờ!"

Tề Quốc Hoa khập khiễng đuổi theo, anh ta hơi tỉnh táo một chút, không còn điên cuồng như vừa rồi nữa.

Đại đội trưởng mặc dù chán ghét anh ta, nhưng cũng không thể không cho người ta gọi điện thoại, đành phải dẫn anh ta đến thôn ủy.

Tề Quốc Hoa tâm hoảng ý loạn, nhiều lần bấm sai số điện thoại, rốt cục cũng bấm đúng, nhưng còn phải đợi tổng đài bên kia chuyển cuộc gọi, kỳ thật chỉ có mấy phút, nhưng đối với Tề Quốc Hoa thời khắc này mà nói, còn dài dằng dặc như mấy trăm năm.

"A lô, tôi là Cao Ái Quân!"

Rốt cục cũng kết nối được, trong loa truyền ra tiếng chủ nhiệm Cao.

"Chủ nhiệm Cao, tôi là Tề Quốc Hoa, hội diễn Tết nguyên đán đầu năm, ngài còn khen tôi thổi sáo hay, ngài còn nhớ tôi không?"

"Tiểu Tề à, cậu tiểu đồng chí này... Ai... Làm tôi quá là thất vọng, cậu nói sao lúc kiểm tra sức khoẻ cậu lại lừa gạt quân đội chứ, quá không ra gì, về sau trở lại địa phương, chăm chỉ lao động, hối cải để làm người mới, đừng có phạm sai lầm nữa!"

Giọng điệu của chủ nhiệm Cao trở nên xa cách, trước kia ông ta thật sự thưởng thức Tề Quốc Hoa, còn bảo đảm với Minh Chấn Hưng, chứng minh nhân phẩm của Tề Quốc Hoa hoàn toàn không có vấn đề, kết quả là bị tát một cái thật mạnh.

Ông ta còn bị Minh Chấn Hưng giễu cợt một trận, mất hết mặt mũi.

“Chủ nhiệm Cao, tôi bị oan, tôi không lừa ai cả…”

“Được rồi, tôi có chút bận, chỉ cần cậu dưỡng thương cho khỏe, mặc kệ sau này cậu ở đâu thì vẫn sẽ tỏa sáng thôi, học tập kỹ năng cho tốt vào, góp phần xây thêm một viên gạch cho Tổ quốc.”

Chủ nhiệm Cao có chút không kiên nhẫn, ông ta ngắt lời Tề Quốc Hoa, dùng giọng điệu cán bộ nhà nước nói một loạt, sau đó cúp điện thoại.

Tiếp đó, ông ta gọi tới tổng đài bên quân khu dặn dò, nếu Tề Quốc Hoa có gọi điện tới thì không cần chuyển tiếp nữa.

Tề Quốc Hoa nghe tiếng tút tút trong ống loa, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng, chủ nhiệm Cao từng mở miệng là một tiếng đồng chí nhỏ, lúc nào cũng ân cần thân thiết, bây giờ lại trở nên lạ lẫm như vậy.

Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!

Tề Quốc Hoa phát ra tiếng cười lạnh, anh ta bỗng nhiên cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Đại đội trưởng đứng ở ngoài, trái tim lộp độp rơi xuống, ông ấy vô thức muốn giơ chân chạy, sau đó lại phản ứng kịp, chạy đến bên cửa sổ chăm chú nhìn, chỉ thấy Tề Quốc Hoa ngửa đầu cười to, tiếng càng ngày càng lớn.

Điên rồi sao?

Đại đội trưởng nhíu chặt lông mày, không dám trêu vào tên điên đó, đứng chờ ở bên ngoài.

Vài phút sau, cuối cùng Tề Quốc Hoa cũng bình tĩnh lại, mang gương mặt âm trầm bước ra.

“Gọi điện đường dài một đồng năm.”

Đại đội trưởng đòi tiền anh ta, Tề Quốc Hoa lục trong túi hồi lâu, ngay cả một cắt cũng không có.

“Trước cứ thiếu, sau này trừ vào công điểm đi.”

Tề Quốc Hoa lạnh lùng nói một câu, sau đó khập khiễng bước đi.

“Đệt… Không có tiền mà còn gọi điện đường dài!”

Đại đội trưởng thấp giọng mắng một câu, khóa lại cửa và buồng điện thoại, sau đó về nhà.

Thông tin Tề Quốc Hoa bị quân đội khai trừ lan truyền còn nhanh hơn cả mọc cánh, không những trong Đường Thôn biết hết mà mấy thôn kế bên cũng đã biết.

Mấy cô gái ở Đường Thôn, có không ít người đã gả đi thôn bên ngoài, mấy ngày nay đều về nhà mẹ đẻ ngóng tin, sau đó lại về nhà chồng truyền tin.

Dù sao trong những năm gần đây, Tề Quốc Hoa là người đầu tiên bị quân đội khai trừ, mặt mũi của tổ tông đều bị vứt sạch!

Nhà họ Tề vừa mới bán con gái để trèo cao, địa vị trong thôn vừa có chút chuyển biến tốt, lại lập tức bị chuyện này đánh ngã.

Lần này ngay cả Tề Quốc Hoa cũng mất đi tự tin, anh ta cứ nằm trên giường không ăn không uống, cũng không nói chuyện, Dương Hồng Linh hoàn toàn mặc kệ sống chết của anh ta, mỗi ngày còn lôi anh ta ra mắng chửi.

“Đồ bỏ đi, heo còn có ích hơn anh, hai năm nay làm binh nhất cũng không kiếm được đồng nào, ngược lại còn mang cái tiếng dơ này quay về, mắt tôi bị mù mới gả cho loại phế vật bỏ đi như anh!”

Dương Hồng Linh vốn muốn ăn chia một nửa tiền xuất ngũ nên mới cứng rắn nhịn tới bây giờ, kết quả tất cả đều thành công cốc.

“Ly hôn đi, ngày mai tới công xã, nhà các anh mượn tôi hai trăm đồng nhất định phải trả, còn phải bồi thường phí tổn thất cho tôi là một trăm…”

Dương Hồng Linh mắng liên hồi, vẫn đang tính toán sổ sách, càng tính càng hối hận.

Cô ta là con gái Bắc Kinh trong trắng, phải gả cho tên phế vật bỏ đi Tề Quốc Hoa này, mất đi trong sạch, tiền cũng mất, thanh danh cũng mất, lần kết hôn này quá lỗ rồi.

Dương Hồng Linh hận lên cả Liễu Tịnh Lan, lúc trước chính là do em họ một mực giật dây, nói Tề Quốc Hoa là long phượng trong loài người, có triển vọng lớn nên cô ta mới vội vàng lấy chồng.

Nét mặt Tề Quốc Hoa đờ đẫn, mắt điếc tai ngơ với mấy lời chửi mắng của Dương Hồng Linh.

“Anh bị điếc à? Không nghe thấy chữ ly hôn hả? Ngày mai tới công xã, còn phải bồi thường cho tôi ba trăm đồng, lúc đầu là do mắt tôi bị mù mới bị anh làm cho lú lẫn đầu óc, cái gì cũng không có, cũng chẳng làm nổi đàn ông, trên giường không được, công việc càng không được, thái giám còn mạnh hơn anh…”

Dương Hồng Linh càng mắng càng lớn tiếng, thậm chí còn nhắc tới khả năng của Tề Quốc Hoa, sự yên lặng của Tề Quốc Hoa càng cổ vũ thêm lửa giận của cô ta, cô ta càng lải nhải mắng chửi, cũng không phát hiện sắc mặt của Tề Quốc Hoa đã thay đổi.

“A… Anh còn dám đánh tôi?”

Tiếng kêu thảm thiết của Dương Hồng Linh không ngừng vang lên, cha Tề mẹ Tề ở ngoài phòng nghe được, nét mặt thẫn thờ, chỉ xem như không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play