Khăn lụa chỉ có màu đỏ, Đường Niệm Niệm không thắt, cô không có cách nào tưởng tượng được áo bông phối với khăn lụa đỏ, thà rằng để cổ đông lạnh còn hơn.

Điểm tâm là bà cụ Đường nấu, đồ ăn thừa tối hôm qua, cháo khoai lang, Đường Niệm Niệm uống một chén nhỏ, cô sợ uống nhiều quá sẽ mắc tiểu, vào thành tìm không thấy nhà vệ sinh.

Đường thôn cách huyện thành 30 km, vừa đi vừa về là sáu mươi cây số, Đường Niệm Niệm muốn tìm chiếc xe đạp.

Cả thôn có bốn chiếc xe đạp, nhà họ Đường một chiếc, là của chú hai Đường, nhà đại đội trưởng một chiếc, nhà kế toán một chiếc, một chiếc còn lại là của người làm giáo viên trên trấn, nhà kế toán và giáo viên đều không quá thân, Đường Niệm Niệm chuẩn bị đi nhà đại đội trưởng mượn.

Cô xách một rổ mộc nhĩ dại, hôm qua hái được ở trên núi, đại đội trưởng coi xe đạp còn quan trọng hơn cả vợ mình, không thể tay không đi mượn.

"Bác ba gái, cho bác mộc nhĩ này!"

Vợ đại đội trưởng đang phơi quần áo ở trong sân, Đường Niệm Niệm đem một rổ mộc nhĩ tới, mộc nhĩ tươi non cực kỳ to béo, tráng trứng hoặc là nấu canh đều rất ngon.

"Niệm Niệm mau lấy về đi!"

Bác ba gái mặc dù ngoài miệng khách khí, tay lại nhận lấy rổ, trên mặt nở nụ cười, con thỏ ngày hôm qua quá thơm, ăn một nửa, một nửa còn lại hong khô, chờ cán bộ công xã đến chỉ đạo công việc cũng có thức ăn đem ra cho họ ăn.

"Bác ba gái, cháu muốn mượn xe đạp của bác ba trai vào thành mua đồ."

Đường Niệm Niệm trực tiếp nói thẳng ý đồ đến.

Nụ cười trên mặt bác ba gái ngưng trệ, thả lỏng cái làn trong tay ra một chút, nhưng Đường Niệm Niệm lại nhét vào trong tay bà ấy, còn cười với bà ấy.

"Xe ở nơi đó, cháu cứ lấy đi, mộc nhĩ cũng đem về đi!"

Đại đội trưởng đi ra, chỉ chỉ trong góc nhà, xe đạp sáng bóng sáng loáng dựng ở trong góc.

"Ai!"

Đường Niệm Niệm đi qua đẩy xe, mộc nhĩ cô cũng không lấy về, đại đội trưởng cùng ông nội Tư đều rất tốt, nhưng bác ba gái lại hơi hẹp hòi, giống như bà nội cô.

"Bác ba, cháu đi đây!"

Đường Niệm Niệm cưỡi xe đi.

Đại đội trưởng cười cười, ý nghĩ muốn đẩy đứa con gái ngu xuẩn xuống sông càng sâu sắc hơn.

Con bé Niệm kia sốt một cái liền hiểu chuyện hơn không ít, nói không chừng đứa con gái ngu xuẩn của mình cũng có thể mở mang đầu óc thì sao!

Đường Niệm Niệm không có vào thành ngay, cô đi lên núi một vòng, trên tay có thêm một con gà rừng, còn có một túi gạo, đều là đồ cô lấy ra từ trong không gian, con mồi khác đều bỏ vào không gian.

Chương Học Thành cùng Đặng Trường Thắng đều đang cắt cỏ, hai người nhìn có tinh thần hơn không ít, con thỏ rừng tối hôm qua có công lao rất lớn.

"Bộp!"

Một con gà rừng cùng một túi gạo rơi vào bên chân bọn họ, bóng lưng Đường Niệm Niệm đi xa, chỉ còn thanh âm lạnh lùng của cô: "Ghi nợ!"

Chương Học Thành cùng Đặng Trường Thắng muốn đuổi theo cũng không kịp, nhìn gạo trên đất mà có chút hốt hoảng.

"Chúng ta nhớ kỹ ân tình của con bé này ở trong lòng."

Đặng Trường Thắng nhấc gạo lên, phải tầm mười cân, trộn với khoai lang có thể ăn nửa tháng, con bé này đã cứu được mạng của ông ấy và lão Chương!

"Hi vọng chúng ta có thể có một ngày báo đáp đứa nhỏ này!"

Gương mặt của Chương Học Thành đã đỡ sưng hơn chút, tinh thần cũng khá lên không ít, ông ấy chủ yếu là thiếu dinh dưỡng, ăn no rồi thì không sao.

"Nhất định sẽ có, chúng ta không thể nhụt chí!"

Đặng Trường Thắng cực kỳ có lòng tin, tương lai nhất định sẽ sáng lạn, nếu không thì sao có con bé người đẹp tâm thiện đến giúp bọn họ.

Liễu Tịnh Lan đang làm việc ở trong ruộng nhìn lên trên núi, nửa đêm ngày mùng 6 tháng 4, lão Chương bên trong chuồng bò phát sốt, kiếp trước là Đường Niệm Niệm cứu được lão Chương, nếu cô ta đã trùng sinh, cơ duyên này khẳng định phải cướp đi.

Hiện tại không thể tiếp xúc với lão Chương, phải chờ thời điểm khó khăn nhất, cô ta như thiên sứ xuất hiện, ân tình như vậy mới có thể để lão Chương khắc sâu vào trong lòng, ân cứu mạng, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực báo đáp.

Lão Chương là nhà khoa học nổi tiếng, trong tay có số liệu cực kỳ cơ mật, về sau trở thành người phụ trách dự án cơ mật cấp 5S, còn là người dạy học ở đại học kinh thành, học trò khắp thiên hạ, cô ta chỉ cần nịnh bợ được lão Chương, ngày sau khẳng định sẽ không thiếu mối quan hệ.

Liễu Tịnh Lan cực kỳ đắc ý, cô ta là trùng sinh, đã định sẵn là sẽ sống tốt hơn Đường Niệm Niệm.

Nhưng trên cổ trống trải, lại làm cho tâm tình tốt của cô ta trong nháy mắt biến mất, hồ lô ngọc kia nhất định phải cướp về.

"Cô đang nghĩ đến đàn ông hả, quốc gia để cô đến trợ giúp kiến thiết nông thôn, không phải để cô đến tơ tưởng đàn ông!"

Bà cụ Đường xa xa đã thấy người phụ nữ này đang cười, cười cứ như vụng trộm với đàn ông, liền kéo cuống họng lên mắng, những người khác nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lan, ánh mắt trêu tức.

"Tôi chỉ là mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, sao bà phải nói khó nghe như vậy!"

Liễu Tịnh Lan vừa thẹn vừa giận, nói lại.

Bà cụ Đường lập tức tỉnh táo tinh thần, ném cuốc xuống đất, vén tay áo lên, hai tay chống nạnh, chửi ầm lên: "Cô cái thứ ăn trộm còn không biết xấu hổ chê bà đây nói chuyện khó nghe? Xem ra hai chị em các cô quá rành cái trò ăn trộm cậy người rồi, nhìn da dẻ của cô mà xem, xuống nông thôn đã nửa năm, còn trắng như thế, công việc đều là Hà Quốc Khánh làm thay cô, cô là đến làm việc hay là gian díu với đàn ông?"

"Cái tên Hà Quốc Khánh kia đã đi nông trường, đôi giày rách Dương Hồng Linh kia không dám ra ngoài, không ai làm việc cho cô cô liền lười biếng, từ khi làm việc đến bây giờ, cô đã làm được bao nhiêu? Nhìn mảnh đất này mà xem, cô đang gãi ngứa hả!"

Bà cụ Đường nói năng cực kỳ hùng hồn, bởi vì bà ấy là một tay làm nông cực giỏi, mỗi ngày đều kiếm được 8 công điểm.

Đại đội trưởng đến đây, bà cụ Đường lập tức cáo trạng: "Liễu Tịnh Lan chậm trễ công việc, bảo cô ta cuốc đất mà cô ta cuốc cứ như gãi ngứa!"

"Tôi không có, tôi vẫn chăm chỉ làm mà!" Liễu Tịnh Lan đỏ mắt, vô cùng uất ức.

"Cô cứ cuốc như gãi ngứa, nhìn mảnh đất mà cô cuốc đi, ai mà cũng cuốc đất như cô thì năm nay toàn bộ đại đội đều phải đói bụng!"

Bà cụ Đường chỉ vào chỉ vào mảnh đất chỉ cuốc lên một tầng đất mỏng, mắng máu chó phun đầy đầu.

Đại đội trưởng cũng tỏ thái độ nghiêm túc, bất mãn nói: "Đồng chí Liễu Tịnh Lan, hi vọng cô có thể nghiêm túc làm việc, nếu như còn làm việc như vậy thì tôi sẽ báo cáo chi tiết lên công xã."

Loại thanh niên trí thức trì hoãn công việc này, ông ấy cũng không cần, nhất định phải trả về.

Mà thanh niên trí thức bị trả về, kết cục chính là nông trường cải tạo.

Liễu Tịnh Lan vừa hoảng vừa sợ, nước mắt rơi xuống lã chã, cũng không dám giải thích, ngoan ngoãn cầm cuốc, dùng hết khí lực mà cuốc, không được một lát, trên tay đã mọc mấy cái bong bóng, sau khi rách ra, vừa đau vừa xót, hôm nay cuốc, Liễu Tịnh Lan là khóc mà hoàn thành, cũng chỉ kiếm được năm công điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play