Dừng xe xong, người làm việc ở cửa thôn liền vây quanh như ong vỡ tổ, như nhìn thấy kính Tây Dương, tò mò muốn chết.

Lại nhìn thấy người nhà họ Đường từ trên xe bước xuống, tất cả đều như tổ ong vò vẽ bị nổ vậy.

"Thím hai, sao thím lại ngồi xe Tây về thế?"

"Bé Niệm, cái xe Tây này là của cháu?"

"Thím hai, ngồi xe Tây có cảm giác thế nào?"

Các thôn dân vây quanh bà cụ Đường, hỏi thăm không ngừng, trong ánh mắt đều là hâm mộ.

Đã không có ghen ghét nữa.

Khoảng cách quá xa, bọn họ ghen ghét không nổi, chỉ có hâm mộ mà thôi.

"Các cô đừng vây quanh tôi, để cho tôi thở một xíu."

Bà cụ Đường hữu khí vô lực vẫy tay, bảo đám người tản ra, bà ấy hung hăng hít thở mấy ngụm không khí mới mẻ, cảm giác thoải mái hơn, tinh thần cũng khá hơn không ít.

"Bé Niệm, Lục Cân, các cháu dẫn tài xế Mao về nhà trước, bà ở đây nghỉ ngơi một chút."

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn bà cụ Đường, liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư nhỏ của bà ấy, cũng không để ý, bà nội cô cũng chỉ có chút niềm vui ấy mà thôi.

Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy bà cụ Đường lớn giọng.

"A nha, xe Tây ngồi rất dễ chịu, chỉ là cái mùi thơm không chịu được, chóng mặt, thiếu chút nôn ra cả mật xanh mật vàng, khó trách trong kịch nam luôn hát rằng, mặc long bào vào không giống Thái tử, cái thân già này của tôi ngồi xe Tây cũng không có phúc hưởng thụ."

"Thím hai, ngồi xe Tây còn nôn sao? Không thể nào, tôi ngồi máy kéo cũng không nôn mà."

"Cô ngốc hả, máy kéo tứ phía đều có gió lùa, có thể so sánh với xe Tây sao? Khó trách những người làm quan kia, ai cũng ăn ít như mèo, hóa ra là sợ ngồi trên xe phun ra!"

Các thôn dân giống như là phát hiện châu lục mới, tiếng thảo luận càng lúc càng lớn.

Rất nhanh, chủ đề lại bị bà cụ Đường cứng rắn lái sang hướng khác, lại chuyển đến trên xe Tây, bà ấy dương dương đắc ý nói khoác: "Xưởng trưởng Vũ coi trọng Niệm Niệm nhà tôi, không phải thấy trời mưa sao, sợ Niệm Niệm gặp mưa sinh bệnh, cố ý phái tài xế lái xe đưa Niệm Niệm trở về, tôi đây không phải đi trường học lấy nước tiểu sao, vừa lúc gặp được."

"Nước tiểu Mãn Đồng đang gánh đấy, hôm nay thật đúng là trùng hợp, trên đường toàn gặp được đầy đủ, hưởng ké phúc khí của Niệm Niệm nhà tôi, đời này tôi xem như đã ngồi qua xe Tây."

Bà cụ Đường hoàn toàn không còn choáng váng nữa, tinh thần cũng hoàn toàn tỉnh táo, cực kỳ có sức sống, thỏa thích hưởng thụ sự tâng bốc của đám người.

Cũng khoe bà ấy có phúc, có một đứa cháu gái tài giỏi, toàn bộ công xã cũng tìm không ra bà cụ nào có phúc hơn bà ấy.

Những lời này bà cụ Đường cực kỳ thích nghe, trên mặt cười tươi như hoa, chỉ là có một giọng nói lại vang lên không đúng lúc, "Thím hai, Mãn Đồng nhà thím đã tìm được đối tượng chưa? Cậu ấy cũng đã 25 rồi phải không?"

Gương mặt tươi cười như hoa của bà cụ Đường trong nháy mắt héo lại, trầm mặt, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, cười lạnh nói: "Mãn Đồng nhà tôi không vội tìm đối tượng, không phải nó tìm không được, là ánh mắt cao, Niệm Niệm và chú út nó thân với nhau, trước kia đã nói, phải tìm một người thím út khiến nó hài lòng, nhưng cô gái bình thường thì Niệm Niệm lại không nhìn trúng."

Hết chuyện để nói, người phụ nữ không biết xấu hổ này và nhà họ Tề là cùng một bọn, cố ý đâm vào tim bà ấy.

Không đợi người phụ nữ kia mở miệng, bà cụ Đường nhanh chóng phản kích: "Tôi nhớ Tú Phương nhà cô cũng 21 rồi nhỉ, còn chưa tìm được đối tượng? Tuy nói Tú Phương dáng dấp cũng được, nhưng con gái lớn không giữ ở nhà mãi được, giữ tới giữ lui ở mãi thành thù, lớn thêm mấy tuổi nữa, thành bà cô già thì không biết gả cho ai!"

Thành công chọc cho người phụ nữ kia đen mặt, tâm tình của bà cụ Đường cực kỳ tốt, liếc mắt, ngẩng đầu, từ trong lỗ mũi nặng nề mà hừ một tiếng, lại chắp tay, sải bước đi.

Bà ấy phải trở về chiêu đãi tài xế Mao, không có thì giờ nói lý với loại người này.

Đường Niệm Niệm từ bên trong lồng lấy ra một con thỏ rừng và gà rừng, lấy từ bên trong không gian ra không ít, đều nhốt trong lồng, muốn ăn thì giết.

Cô vừa chuẩn bị xong thì bà cụ Đường liền trở lại, vào phòng bếp bận rộn.

Tài xế Mao co quắp ngồi ở bên trong nhà chính uống trà, ông ấy cũng không biết vì sao lại ở lại, ban đầu ông ấy nói muốn đi, Đường Niệm Niệm nhìn ông ấy một cái, ông ấy liền không tự chủ mà đồng ý ở lại ăn cơm, sau đó ngồi yên ở chỗ này.

Cũng may Đường Mãn Đồng đã trở về, anh ta vào trong phòng đổi quần áo sạch sẽ, là người chuyên môn tiếp khách nên rất nhanh liền chuyện trò vui vẻ với tài xế Mao.

Cơm trưa là thỏ rừng kho tàu, canh gà rừng, còn có một bát tam tiên hấp, là Đường Niệm Niệm mua nguyên liệu, nhờ đại sư phụ nhà ăn của nhà máy Tiền Tiến làm, tiền công là ba bao Trung Hoa.

Bên trong không gian có không ít Trung Hoa, Đường Niệm Niệm xé vỏ đựng, chỉ lấy thuốc lá ra, dùng báo chí quấn lại tặng cho người ta, lý do là cô có người quen ở nhà máy thuốc lá.

Đại sư phụ nhà ăn không chút nghi ngờ, thuốc lá lấy được ở nhà máy thuốc lá khẳng định là thuốc lá vụn, có đóng gói hay không cũng không sao, chỉ cần hương vị ngon là được.

Ba bao thuốc lá Trung Hoa khiến đại sư phụ và Đường Niệm Niệm trở thành bạn bè tri kỷ, mặt mũi của Đường Niệm Niệm còn lớn hơn xưởng trưởng Tiền một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play