Đêm đã khuya, Đường Thôn đều đã tắt hết đèn, rơi vào trong yên lặng, tiếng nước sông ở cửa thôn vang lên cực kỳ êm tai.
Toàn bộ thôn trang đều chìm trong sương mù mông lung, hơi nước tươi mát hơi nước, mùi cỏ xanh hỗn tạp, Liễu Tịnh Lan vẫn chưa nhắm mắt, cô ta đang chờ.
Thời gian chờ đợi trôi qua cực kỳ chậm, Liễu Tịnh Lan cứ cách một lúc liền nhìn đồng hồ một chút, thời gian cứ như dừng lại, kim đồng hồ cũng không nhúc nhích, rốt cục cũng chờ đến 0 giờ.
Liễu Tịnh Lan nhẹ nhàng thở ra, thần sắc trở nên hưng phấn.
Lão Chương hiện tại khẳng định đang sốt cao, không có thuốc, bên trong chuồng bò vừa lạnh vừa ẩm ướt, khẳng định rất khổ cực, cô ta mang thuốc và thực phẩm dinh dưỡng đi qua, tuyệt đối có thể khiến lão Chương khắc sâu vào trong ấn tượng, còn có thể cứu ông ấy khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Cô ta không thể chủ động đòi hỏi, còn phải tỏ ra thái độ không có chút lòng h@m muốn công danh lợi lộc nào, chỉ là thấy ông ấy chịu khổ quá, nhìn không được nên mới mạo hiểm ra tay giúp đỡ, tựa như Đường Niệm Niệm của kiếp trước, không đòi hỏi gì cả, khiến lão Chương cảm động, chủ động đề nghị nhận con tiện nhân kia làm học trò, còn viết tài liệu giảng dạy và đề thi cho cô, bằng không con tiện nhân kia căn bản không thi đậu Phục Sáng.
Hơn nữa sau khi lão Chương về thành, là người phụ trách dự án quân công cơ mật nào đó, cho tiện nhân kia rất nhiều tài nguyên, Đường Niệm Niệm có thể thành công, lão Chương chiếm hơn phân nửa công lao.
Những thứ này đáng lẽ đều phải thuộc về cô ta, cô ta mới là nữ chính mà ông trời sắp đặt.
Nếu không vì sao cô ta có thể trọng sinh?
Liễu Tịnh Lan tin tưởng mình là người đặc biệt, cô ta nhất định sẽ may mắn hơn Đường Niệm Niệm.
Điểm thanh niên tri thức tối đen như mực, tất cả mọi người ngủ rất say, Liễu Tịnh Lan từ trong ngăn tủ lấy ra một túi mạch sữa tinh, là cô ta mang từ từ Kinh Thành tới, cứ cất đó không nỡ ăn, còn có mười quả trứng gà và thuốc hạ sốt.
Cô ta quấn chặt khăn quàng cổ, mặc áo bông vào, nhét đồ vật vào trong quần áo, cũng không dám cầm đèn pin, sợ bị người phát hiện, chậm rãi mò từng bước đi lên trên núi.
Đêm nay không có ánh trăng, bóng tối đen như mực, trời vừa mới mưa nên đường núi cực kỳ trơn trượt, Liễu Tịnh Lan ngã mấy lần, cả người đầy bùn đất, vô cùng chật vật.
"Chịu đựng, qua đêm nay, mày sẽ trở thành học trò của lão Chương, tất cả tài nguyên cũng sẽ là của mày, Đường Niệm Niệm mãi mãi sẽ không bằng mày!"
Liễu Tịnh Lan yên lặng động viên bản thân, tinh thần trong nháy mắt trở nên phấn khởi, đi đến chuồng bò trên sườn núi.
Bên trong chuồng bò đang đốt chậu than cháy bập bùng, còn có đệm chăn dày cộm, Chương Học Thành cùng Đặng Trường Thắng đều ngủ ngon lành.
Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức bọn họ, Đặng Trường Thắng cảnh giác ngồi dậy, đánh thức Chương Học Thành.
"Lão Chương, tôi tới cho đồ ông này, mở cửa ra!"
Liễu Tịnh Lan ở cửa ra vào thấp giọng nói, còn thở hổn hển.
"Cất đồ đi!"
Đặng Trường Thắng mau lẹ bò xuống giường, lợi dụng ánh lửa nhét báo chí Chương Học Thành đã đọc và ngọn đèn dầu vào trong hố dưới giường, lại phủ tấm ván lên rồi rắc bùn đất lên che giấu.
Lại đem cái chăn bông rách ra trải ở bên trên chăn bông dày cộm, nhìn vẫn nghèo khổ như trước.
Những chuyện này bọn họ đã huấn luyện vô số lần rồi, nhắm mắt lại cũng có thể làm tốt, chưa đầy một lát đã làm xong.
"Lão Chương, tôi đến tặng đồ, tôi biết ông đang phát sốt, tôi có thuốc."
Liễu Tịnh Lan đợi nửa ngày cũng không nghe ai đáp lại, có chút sốt ruột, gõ cửa cũng to hơn chút.
Chương Học Thành đen mặt, người phụ nữ này khẳng định không có ý tốt, ông đang khỏe mạnh đây, phát sốt cái gì?
Khuya khoắt tới cửa trù ông ấy, khẳng định không phải người tốt!
"Cô là ai?"
Đặng Trường Thắng tựa ở cạnh cửa hỏi.
Chuồng bò và trong thôn xưa nay không lui tới, bình thường thư tín và bọc đồ đều là đại đội trưởng đưa tới, ban ngày những thôn dân khác và thanh niên trí thức nhìn thấy bọn họ đều sẽ tránh đi, cứ như là gặp ma.
Cô gái trẻ này khuya khoắt tìm tới cửa còn nói đưa đồ, dáng vẻ lén lén lút lút khả nghi.
"Tôi là thanh niên trí thức Liễu Tịnh Lan, ban ngày tôi thấy các ông bị mắc mưa, cố ý tới đưa đồ."
Liễu Tịnh Lan có chút không kiên nhẫn được nữa, hai lão già này làm sao không biết tốt xấu, cô ta khuya khoắt cố ý đưa đồ tới, còn ngã mấy lần, hỏi nhiều như vậy để làm gì, cô ta đứng bên ngoài lạnh muốn chết rồi đây.
Thân thể Đặng Trường Thắng căng thẳng, con mắt sáng ngời có thần, đây chính là người phụ nữ xấu xa Liễu Tịnh Lan mà con bé Niệm đã nói.
Quả nhiên không phải người tốt, khuya khoắt tới cửa, không phải quỷ thì chính là kẻ gian!
"Không cần, cô đi đi!"
Đặng Trường Thắng không có ý định mở cửa, người phụ nữ xấu xa này khẳng định phát hiện bé Niệm qua lại với bọn họ nên cố ý tới cửa tìm chứng cứ.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho người phụ nữ xấu xa này một cơ hội nào.
"Tôi không có bệnh, cô đi đi!"
Chương Học Thành cũng không khách khí, giọng điệu rất lạnh lùng.
"Lão Chương, tôi biết ông ngã bệnh, tôi không có ý gì khác, bởi vì kính nể ngài nên mới muốn giúp đỡ ngài một chút, tôi để đồ vật ở cửa đó!"
Liễu Tịnh Lan cắn chặt răng, ánh mắt oán hận.
Lão già đáng chết, đã chuyển xuống đến chuồng bò rồi mà cao ngạo như thế, phải bị đấu tố!
Trong giọng nói của cô ta không dám có chút oán trách nào, đặt đồ ở cổng, lại nói: "Lão Chương, tôi thật sự chỉ là muốn giúp ngài, không có ý gì khác, ngài nhớ uống thuốc, nhất định phải giữ gìn sức khỏe!"
"Có phải cô có bệnh hay không? Tôi đang khỏe mạnh uống thuốc cái gì? Cầm đồ đi đi!"
Chương Học Thành nổi giận, trái một câu sinh bệnh, phải một câu uống thuốc, hiện tại ông ấy cũng có thể chạy một mạch đến đỉnh núi, khỏe mạnh hơn trước nhiều.
Người phụ nữ này dụng ý khó dò, có âm mưu không tốt!
Liễu Tịnh Lan tất nhiên không tin, kiếp trước lão Chương rõ ràng sốt cao sắp chết, uống thuốc Đường Niệm Niệm cho mới sống sót, sao đời này lại không sinh bệnh?
Cũng không biết kiếp trước Đường Niệm Niệm làm thế nào đi vào chuồng bò, hai lão già này quá cảnh giác, ngay cả cửa cũng không cho cô ta vào
Liễu Tịnh Lan sắp đông cứng luôn rồi, quay người xuống núi, cô ta vẫn bỏ đồ vật ở đó, lão Chương khẳng định sẽ dùng, hai ngày nữa cô ta lại tới tạo quan hệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT