Bát Ca vuốt cằm, say mê nhìn hai mươi chiếc máy làm vớ đã được sửa chữa, hai màng càng lúc càng sáng.

Đường Niệm Niệm vẫn lái xe tới rừng trước, sau khi thu xe xong, cô đạp xe trở về nhà.

Từ phía xa xa đã nhìn thấy Đường Mãn Ngân, đang đi qua lại trước cửa.

Sau khi vào đây ở, Đường Niệm Niệm đã dẫn chú hai tới xem thử, nhưng chưa nói là mình mua, đẩy sang cho Thẩm Kiêu, bà cụ Đường cũng biết nhà này, cũng vì căn nhà này mà càng có ấn tượng tốt với Thẩm Kiêu.

“Ai da, Niệm Niệm về rồi, gọi điện cũng không tìm thấy cháu, xưởng trưởng Vũ tìm cháu có việc gấp, cháu mau lên đi!”

Đường Mãn Ngân nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, túm người đi.

Xưởng trưởng Vũ tìm cháu gái khắp xưởng, ông ấy gọi điện thoại ba cuộc cũng không gặp ai, đành phải chạy tới đây bắt người.

“Có việc gì gấp sao ạ?”

Đường Niệm Niệm không hề hoang mang, có thể mơ hồ đoán được.

Cô và xưởng trưởng Tiền hợp tác nhất định không thể lừa được xưởng trưởng Vũ, chắc ông ấy tìm cô vì việc đó.

“Không biết, xưởng trưởng Vũ chỉ bảo chú tìm cháu, trông không giống như chuyện tốt, mặt đen như than vậy.” Đường Mãn Ngân thấp thỏm bất an, lo lắng cháu gái phạm tội tày trời, sắp bị phạt.

Ông ấy không nhịn được mà hỏi: “Niệm Niệm à, cháu không làm chuyện gì xấu đó chứ?”

“Chú hai ơi, cháu có thể làm chuyện xấu gì đây?”

Đường Niệm Niệm tức giận trợn mắt, cô là người lương thiện như vậy, sao lại làm chuyện xấu?

Đường Mãn Ngân nghẹn họng, còn nói thầm từ nhỏ cháu đã làm chuyện xấu, nhưng ông ấy không dám nói, chỉ đành hậm hực im lặng.

Con bé chết tiệt này từ nhỏ đã không có đạo đức, tay hư lại xấu tính.

Gây ra vô số chuyện xấu.

Ví dụ như trong thôn có một người đàn bà mồm to, bất hòa với mẹ ông ấy, thường xuyên nói xấu sau lưng mẹ ông ấy, có một lần, khi bà già mồm to kia đi vệ sinh, con bé này đã ném một cục đá vào trong hố phân, bùm một tiếng, nước phân bắn lên cao ba thước, trên người bà già mồm to kia đều là phân.

Hơn nữa, con bé chết tiệt này to gan, ăn tết đốt phá, những đứa trẻ khác cùng lắm chỉ bắn xuống sông hoặc hố phân, con bé chết tiệt này lại cố tình phóng vào trong lu ủ rau của mẹ ông ấy, còn là cái lu mẹ ông ấy thích nhất, nó nổ tan tành, khiến mẹ ông ấy tức giận tới mức bỏ ăn ba ngày.

Nếu muốn đếm, thật sự không thể nào đếm nổi.

Đường Mãn Ngân hậm hực nói: “Dù sao tâm trạng của xưởng trưởng không tốt, lát nữa cháu phải kiềm chế một chút.”

Đường Niệm Niệm không nói gì, tâm trạng xưởng trưởng Vũ không tốt có liên quan gì tới cô.

Cô cũng không phải người chuyên dỗ dành.

Cô còn muốn thảo luận về chuyện tăng lương với xưởng trưởng Vũ đấy.

Đến nhà máy Hồng Tinh, mặc dù Đường Mãn Ngân sợ xưởng trưởng Vũ, nhưng vẫn căng da đầu dẫn cháu gái vào gặp xưởng trưởng Vũ, lỡ như xưởng trưởng nổi nóng, ông ấy vẫn có thể chặn lại một chút.

Xưởng trưởng Vũ đi qua đi lại trong văn phòng, hai tay chống nạnh, còn không có tâm trạng xử lý mấy cọng tóc trên đỉnh đầu, chúng cứ nằm bò vặn vẹo.

Hôm qua ông ấy vừa biết được, thế mà Đường Niệm Niệm lại tới nhà máy Tiền Tiến, không chỉ ăn cơm với tên khốn họ Tiền, còn sửa chữa hai thiết bị nhập khẩu trong nhà máy Tiền Tiến.

Ông ấy còn nghe được, hiện tại Đường Niệm Niệm đang là nhân tài đặc biệt của nhà máy Tiền Tiến.

Con nhóc chết tiệt này chân đứng hai thuyền?

Mặt mũi ông ấy để ở đâu?

“Xưởng trưởng, cô Đường đến!” Thư ký báo cáo.

“Bảo nó vào!”

Xưởng trưởng Vũ hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận, ông ấy không thể tức giận, Đường Niệm Niệm là nhân tài, ông ấy phải lấy đức thu người.

Đường Niệm Niệm nghênh ngang bước vào, không thèm để ý tới xưởng trưởng Vũ đang đen mặt, tùy tiện ngồi xuống.

“Chú Vũ à, chú tìm cháu có việc gì thế?”

“Niệm Niệm, cháu... Cháu không có gì muốn nói sao?’

Vốn dĩ xưởng trưởng Vũ đang rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy cô, lửa giận lập tức biến thành tủi thân, ánh mắt còn u oán hơn cả phi tử sống trong lãnh cung hai mươi năm, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm giống như nhìn người phụ bạc.

Đường Niệm Niệm ớn lạnh xoa tay, nói thẳng: “Chú Vũ nói chuyện đàng hoàng đi ạ.”

Một người đàn ông mũm mĩm hói đầu lại toát ra cảm giác bạch liên hoa, thật sự không ai chịu nổi.

Xưởng trưởng Vũ nghiến chặt răng, tức giận nói: “Chân trước cháu vừa bước ra Hồng Tinh, chân sau đã vào Tiền Tiến, Đường Niệm Niệm cháu làm vậy là chân đứng hai thuyền!”

Đường Mãn Ngân vẫn luôn làm người tàn hình đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hơi há miệng, khó tin vào lỗ tai mình.

Cháu gái tới Tiền Tiến?

Sao ông ấy không biết?

Tiền Tiến cũng trả lương 98 sao?

“Chú Vũ, cháu có trì hoãn tiến độ công việc của nhà máy Hồng Tinh không?”

Đường Niệm Niệm sảng khoái hỏi lại.

“Cái đó.... Thật sự không có, nhưng cháu là người của Hồng Tinh.”

Vẻ mặt xưởng trưởng Vũ hậm hực, vẫn cảm thấy bị phụ bạc.

“Cháu là người của quốc gia, chú Vũ à, phải mở rộng tầm nhìn!”

Đường Niệm Niệm không chút khách khí mà phê bình.

“Cháu đừng sửa cái kia, chú tăng lương cho cháu, cháu hãy toàn tâm toàn ý làm ở Hồng Tinh, tháng sau chú hai của cháu sẽ được nhận tiền lương của công nhân chính thức, bảy tháng sau sẽ chuyển lên chính thức, có được không?”

Xưởng trưởng Vũ không để mình bị xoay mồng mồng, vì giữ Đường Niệm Niệm ở lại, ông ấy quyết đoán lạ thường, hứa hẹn rất nhiều chỗ lợi.

Đường Mãn Ngân chỉ ngồi bằng nửa mông suýt nữa té khỏi ghế dựa, hai mắt b ắn ra ánh sáng.

Ông ấy có thể chuyển lên chính thức?

Giấc mộng năm năm năm của ông ấy cuối cùng cũng trở thành sự thật!

Đường Mãn Ngân kích động lại thụ sủng nhược kinh, ước gì có thể đồng ý thay cháu gái, nhưng ông ấy vẫn không hé răng.

Bởi vì ông ấy biết rõ, mình không làm chủ được cháu gái.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nói: “Xưởng trưởng Tiền cho cháu tiền lương 198 đồng.”

Cuối cùng Đường Mãn Ngân cũng té khỏi ghế dựa, hai mắt mở to, hiện tại ông ấy chỉ có một suy nghĩ, ông ấy có thế tới Tiền Tiến chung với cháu gái được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play