Công an đều đã phát cờ thưởng và tiền thưởng, việc này khẳng định là thật, lá gan của cô nhóc này thật là lớn!
Đại đội trưởng kích động vạn phần, tay chân không biết đặt ở đâu, đây không chỉ là vinh dự của con bé Niệm mà còn là vinh quang của Đường Thôn, đại đội nào có thể có nữ anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm như vậy chứ?
Đại đội nào có cô gái được cục trưởng phát cờ thưởng và tiền thưởng chứ?
Không có!
Chỉ có đại đội Đường Thôn bọn họ mà thôi!
Về sau đi công xã họp, Đường Thôn bọn họ chính là hạc giữa bầy gà, ngàn dặm mới tìm được một!
"Đồng chí Ngụy, tôi có oan khuất muốn nói với anh!"
Tiếng nói của Tề Quốc Hoa từ xa mà đến gần, rốt cục anh ta cũng chen ra khỏi tầng tầng lớp người, chen vào trong sân, lớn tiếng kêu oan.
Anh ta chỉ gọi một tiếng liền nhận ra không thích hợp, tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, bao gồm Ngụy Chương Trình.
"Cậu có oan khuất cái rắm, cút trở về cho tôi, lại đi ra nói càn nói bậy, cả nhà cậu tất cả cút ra khỏi Đường Thôn!"
Đại đội trưởng đen mặt lại, mắng, con bé Niệm là vinh quang của Đường Thôn, quyết không cho phép có người giội nước bẩn vào người con bé Niệm!
"Con bé Niệm đã được công an biểu dương, cờ thưởng cũng đưa tới, nhà họ Tề các người ngay cả chó cũng chê, đừng đi ra ngoài chi cho mất mặt xấu hổ!"
"Trời cao cũng nhìn không được, bằng không sao chó cả thôn cứ bám lấy nhà cậu mà nhổ nước miếng?"
Các thôn dân nhao nhao lên tiếng, đều mắng Tề Quốc Hoa.
Mấy con chó hết sức phối hợp chen đi vào, nhổ nước miếng lên người Tề Quốc Hoa, còn mắng cực kỳ bẩn.
Tề Quốc Hoa ôm đầu, thất hồn lạc phách, khập khiễng rời đi, mấy con chó đi theo phía sau, vừa sủa vừa phun nước bọt, ngay cả đồng chí công an kiến thức rộng rãi cũng thấy lạ với hiện tượng này.
Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt nhìn cháu gái, quay đầu nhiệt tình mời Ngụy Chương Trình và đồng nghiệp vào nhà ăn cơm, còn dặn đại đội trưởng tiếp khách.
Ngụy Chương Trình vốn muốn từ chối, nhưng Thẩm Kiêu mở miệng, "Cùng ăn đi, vừa nãy lên núi bắt được thỏ."
"Được, tôi không khách khí!"
Ngụy Chương Trình nghe có thịt thỏ liền đồng ý, kéo đồng nghiệp vào nhà, nhìn thấy món chính phong phú trên bàn, đều kìm lòng không đặng mà nuốt nước miếng.
Bọn họ ở trong thành cũng chỉ có ăn tết mới có nhiều thịt để ăn như vậy, bình thường đều không có ăn.
Thịt mặn hầm măng mùa xuân, thỏ rừng kho tàu, súp nấm gà rừng, bánh thanh minh, ốc nước ngọt hấp, cá chạch chiên giòn, còn có khoai tây hấp, hiện tại khoai tây rất nhỏ, hấp chín trộn với xì dầu ăn cực kỳ ngon.
Từ Kim Phượng lại xào một đ ĩa trứng gà rau hẹ lớn, hai con cá trích kho tàu, cộng thêm hai món rau xanh, bày đầy bàn ăn.
Bữa cơm này cả chủ và khách đều ăn vui vẻ, đồ ăn và cơm đều ăn sạch sành sanh, ngay cả miếng cơm cháy cũng ngâm vào nước canh mà ăn, nước canh của món thịt mặn hầm măng mùa xuân màu trắng sữa, tươi ngọt đến nỗi ngay cả lông mày cũng dãn ra, dùng nước canh này ngâm miếng cơm cháy, hương vị tuyệt đỉnh, thần tiên cũng phải thèm.
Ăn no nê, Ngụy Chương Trình cùng đồng nghiệp đạp xe về thành, bà cụ Đường còn đi hái không ít rau quả, hẹ, khoai tây,... đều là rau quả trong mùa, bảo bọn họ mang về thành ăn.
Ngụy Chương Trình cùng đồng nghiệp muốn từ chối, nhưng bọn họ căn bản nói không lại bà cụ.
"Tiểu Thẩm như cháu trai trai tôi, từ nhỏ đã ở nhà tôi, các cậu là bạn của Tiểu Thẩm thì đó cũng là người trong nhà, tôi lỗ m ãng nói một tiếng, cũng có thể xem như bà nội các cậu, bà nội cho cháu trai nhà mình rau mang về, đơn vị các cậu cũng quản hả?"
Bà cụ Đường mồm miệng lưu loát, còn quanh co lòng vòng nhận hai đứa cháu trai.
Ngụy Chương Trình cùng đồng nghiệp đều không còn lời gì để nói lại, chỉ có thể nhìn bà cụ lấy ra hai cái gùi chất đầy rau xanh treo ở trên xe đạp của bọn họ.
Hai người không thể chối từ được lòng nhiệt tình của bà cụ, chóng mặt cưỡi xe rời đi, chờ cưỡi ra khỏi Đường Thôn, một trận gió lạnh thổi đến, bọn họ mới tỉnh táo, dừng xe lại, nhìn cái gùi rau đầy ắp, bọn họ trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ với nhau.
Bà cụ quá nhiệt tình!
Nhưng mà bà cụ nói cũng có lý, đơn vị là quy định không cầm một cây kkim một sợi chỉ của quần chúng nhưng không có quy định không cho phép cầm đồ vật của bà nội nhà mình, chỗ rau xanh này trong veo như nước, trong thành cũng không thể mua được rau nào tươi như thế.
"Trọng lượng không đúng."
Ngụy Chương Trình muốn chuyển vị trí cho cái gùi, nhấc lên mới phát hiện trọng lượng không đúng, lấy rau xanh phía trên ra, quả nhiên thấy được một con thỏ mập, bên đồng nghiệp cũng giống y như vậy.
Hai người nhịn không được bật cười, cưỡi xe rời đi, trong lòng lại có ấn tượng vô cùng tốt với nhà họ Đường, sau khi trở về lúc báo cáo với cục trưởng, khen Đường Niệm Niệm một tràng, còn nói gia phong nhà họ Đường cực kỳ nề nếp, ông cụ là anh hùng kháng Nhật, bà cụ biết phân biệt phải trái, cháu gái bậc cân quắc không thua đấng mày râu, là một gia đình tốt!
Thế là, Đường Niệm Niệm để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc ở chỗ cục trưởng công an——
Hậu duệ của anh hùng, cả nhà đều là người tốt!
Thẩm Kiêu ở Đường Thôn hai đêm, ngày thứ ba trời còn chưa sáng đã chuẩn bị rời đi.
Người trong thôn đều chưa dậy, anh ở tại nhà đại đội trưởng, lặng yên không một tiếng động rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong, trực tiếp đi lái xe, lại ở cửa thôn thấy được Đường Niệm Niệm dáng người thướt tha đứng ở dưới ánh trăng.
Buổi tối hôm qua anh đã tạm biệt cô rồi, muốn để Niệm Niệm ngủ nướng.
"Ăn điểm tâm!"
Đường Niệm Niệm xách theo cái làn, bên trong là bánh thanh minh cô hấp ở trong không gian, có ba mươi cái, mười cái mặn, hai mươi cái ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT