Hà Quốc Khánh không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm chút nào, tất cả đều là Đường Ngũ Cân tự nguyện, tự nguyện dâng tới cửa, tự nguyện làm việc cho anh ta, tự nguyện ăn cháo dưa muối, anh ta không nói gì.
Những ngày qua Hà Quốc Khánh đều mệt muốn chết, từ khi sinh ra đến giờ anh ta chưa chịu khổ như vậy bao giờ, ăn không đủ no, còn phải làm việc cực nhọc mỗi ngày, bả vai anh ta đều bị ma sát muốn rách da, đói đến đi đường cũng thấy lâng lâng, hôm nay thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, Hà Quốc Khánh vừa nằm trên giường liền mơ mộng đẹp.
Trong mơ anh ta trở về Kinh Thành, đến nhà máy quốc doanh làm việc, còn cưới Liễu Tịnh Lan, vợ chồng bọn họ ân ái, sự nghiệp thuận lợi, còn sinh một trai một gái, sống cuộc sống hạnh phúc người người hâm mộ.
Kết quả còn chưa mơ xong đã bị một tiếng vang thật lớn đánh thức, Hà Quốc Khánh không thấy rõ người đứng ở cửa, há mồm liền muốn mắng.
Một cước đá tới muốn đá văng luôn cằm của anh ta.
Đường Niệm Niệm đá, đặt chân vừa nhanh vừa hung ác lại còn chuẩn, tránh cho tên vương bát đản này kêu lên làm phiền.
Bà cụ Đường liếc nhìn cháu gái khen ngợi, đi lên trước đánh Hà Quốc Khánh một trận, xả giận xong, tiếp theo là đến vợ chồng Từ Kim Phượng, ra tay ác hơn, đánh cho Hà Quốc Khánh mặt mũi bầm dập, rơi mất mấy cái răng, co quắp trên mặt đất, không kịp hít thở.
"Đừng đánh chết nó, lấy đồ đi đã!"
Bà cụ Đường quát bảo ngưng lại, vì Mắt Kính Nhỏ mà dính vào kiện cáo thì không đáng.
Chân heo treo ở trên xà ngang, đã cắt chí ít một cân thịt, giống như cắt vào tâm can của bà cụ Đường, bà ấy đau lòng muốn chết.
Bà cụ cắn răng nghiến lợi đá Hà Quốc Khánh, lại đi kiểm tra trứng gà, "Một hai ba... Năm mươi hai?"
"Ăn ba quả trứng quả bà đây, sao mày còn không đi gặp Diêm Vương đi?"
Trong tim bà cụ lại bị đâm một đao, lại đá Hà Quốc Khánh ba cái.
Chờ sau khi kiểm tra vại gạo, bà cụ không thể thở nổi, đá Hà Quốc Khánh không biết bao nhiêu cái.
"Mày là heo hả? Một bữa ăn năm sáu cân gạo, mày ăn nhiều như thế tại sao không đi chết luôn đi?"
Bà cụ Đường đau lòng muốn chết, trong thùng gạo của bà ấy có chí ít hai mươi cân gạo, hiện tại chỉ còn mười lăm mười sáu cân, một buổi sáng mà Mắt Kính Nhỏ đã ăn năm sáu cân gạo, heo cũng không ăn nhiều bằng anh ta.
"Không ăn... Tô không ăn..."
Hà Quốc Khánh muốn giải thích, nhưng răng bị rơi mất, nói không rõ lời, với lại bà cụ Đường căn bản không nghe anh ta giải thích, hung hăng đánh anh ta một trận.
Trơ mắt nhìn xem bà cụ Đường đổ hết gạo trong thùng ra, Hà Quốc Khánh rất muốn đứng lên ngăn cản, trong thùng gạo của anh ta vốn là có bảy tám cân gạo của anh ta, buổi tối hôm qua Đường Ngũ Cân lấy ra không đến mười cân gạo, chỗ gạo này là của anh ta!
"Tô... Gạo..."
Hà Quốc Khánh yếu ớt kêu lên, gạo của anh ta bị bà cụ cướp đi, tháng này anh ta biết ăn cái gì?
"Mày ngoại trừ không biết xấu hổ thì còn có cái gì?"
Bà cụ Đường trút gạo xong, nghe tiếng Hà Quốc Khánh, không kìm chế được giận, đá mấy cái mới hạ hỏa.
Hà Quốc Khánh hoàn toàn đã hôn mê.
Bà cụ Đường giật nảy mình, vội vàng kiểm tra hơi thở của anh ta, còn thở, lúc này mới yên tâm.
"Phi!"
Bà cụ Đường hung hăng xì miệng, tiện nhân mệnh lớn, khẳng định không chết được!
Cả nhà cõng đồ vật rời đi, không quan tâm đ ến sống chết của Hà Quốc Khánh. Trên đường đi, Từ Kim Phượng đều khóc, bà cụ Đường nghe mà nổi giận, mắng: "Luyến tiếc nó thì bây giờ cô về nông trường, cùng đứa vong ân bội nghĩa kia chịu khổ chung đi, nhà họ Đường chúng ta quyết không giữ cô!"
Khóc khóc khóc... Khóc tang cho mẹ cô à, ngày tốt lành mà cứ khóc than!
Từ Kim Phượng ngừng khóc ngay lập tức, còn có mấy giọt treo ở trên mặt, có chút buồn cười.
Bà ta mới không muốn đi nông trường chịu khổ, trong nhà hiện tại mỗi ngày có thịt, bé Niệm còn có 98 đồng tiền lương, bà ta lại không phải người ngu, sống cuộc sống tốt không muốn, nhất định phải đi sống khổ cực làm gì.
Bà cụ Đường ghét bỏ trừng mắt nhìn, nhanh chân đi ở phía trước, bà ấy còn có chuyện quan trọng phải làm.
Đi bảy tám dặm đường, đến ngã ba đường, một đường về Đường Thôn, một đường đi công xã, một đường thì đi huyện thành.
"Đi công xã một chuyến."
Bà cụ Đường đi con đường đến công xã.
"Mẹ, đi công xã làm gì?"
Trong lòng Từ Kim Phượng liền lộp bộp, cảm giác không tốt lắm.
"Để công xã viết giấy cắt đứt quan hệ, đứa vong ân bội nghĩa kia từ nay về sau không có quan hệ gì với nhà họ Đường nữa!"
Biểu cảm của bà cụ Đường lộ vẻ ngoan tuyệt, kẻ ác thì để bà ấy làm, tuyệt đối không thể để đứa vong ân bội nghĩa kia gây tai họa cho nhà họ Đường.
"Mẹ, cầu xin mẹ cho Ngũ Cân một cơ hội, bây giờ con đi khuyên nó, nó sẽ trở về!"
Từ Kim Phượng bị dọa đến trợn mắt, ôm cánh tay bà cụ đau khổ cầu xin, chỗ dựa lớn nhất của phụ nữ chính là nhà mẹ đẻ, con gái lớn mặc dù đã làm sai chuyện, nhưng tội không đến mức như vậy.
Nếu như cắt đứt quan hệ, về sau con gái lớn bị ức hiếp, còn có ai làm chỗ dựa cho cô ta nữa?
"Mẹ, không thể cắt đứt quan hệ được, Ngũ Cân sẽ bị người ức hiếp đến chết!"
Từ Kim Phượng khóc sướt mướt, sắc mặt Đường Mãn Kim cũng khó coi.
Bà cụ Đường ghét bỏ hất bà ta ra, mắng: "Nó có bản lãnh như vậy, ngay cả đồ trong nhà cũng dám trộm, ai dám ức hiếp nó? Nếu cô không nỡ thì đi với Đường Ngũ Cân đi, tôi không cản cô!"
Từ Kim Phượng chỉ biết khóc, không dám nói lời nào.
"Cô suy nghĩ rõ ràng một chút, ngoại trừ Đường Ngũ Cân, cô còn có Lục Cân và Cửu Cân, còn có bé Niệm, nhà họ Đường chúng ta nhiều người như vậy, không thể bị đứa vô ơn này gây họa được, nếu cô nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại liền cút về nhà họ Từ của cô đi!"
Bà cụ Đường giọng điệu rất kiên quyết, trước khi ông cụ qua đời đã nói với bà, trong nhà tuyệt đối không thể giữ người đầu óc ngu xuẩn lại, một khi phạm vào sai lầm lớn mang tính nguyên tắc thì không có chỗ thương lượng, nhất định phải đuổi ra khỏi nhà.
Vấn đề mang tính nguyên tắc mà ông cụ nói có hai cái.
Một là làm Hán gian.
Hai là sinh lòng ngoài.
Đồ vong ân bội nghĩa Đường Ngũ Cân này sinh lòng ngoài thì không giữ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT