Đường Niệm Niệm cùng Bách Tuế có thể nói chuyện không có chướng ngại, nghe hiểu được gia hỏa này, nàng bổ nhào qua ôm lấy Bách Tuế, vừa khóc lại cười.
"Đừng có sáp vào ông, ông đây đếm đến ba, cút đi, nước mũi dính hết lên người ông..."
Bách Tuế ngoài miệng mắng hung dữ, nhưng khóe miệng lại toét ra, dịu dàng nhìn chủ nhân.
Hai ngày nay nó đều hoảng chết rồi, ở trên núi chạy như mắt mù, cho đến khi nó ngửi thấy mùi của chủ nhân, lúc này mới tìm tới.
Cuối cùng cũng tìm được.
Mệt chết Bách Tuế đại gia nó!
"Không chịu cũng phải chịu, Bách Tuế, ta tưởng là không nhìn thấy được mi nữa, đói bụng không? Mau ăn!"
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian lấy đồ hộp ném ra, Bách Tuế mở miệng đồ hộp, ăn liền sáu hộp.
Đường Cửu Cân không nhìn thấy, nhưng cô bé có thể nghe được, trong không khí đều là mùi thịt, khiến cô bé thèm muốn chết.
"Chị hai, chị đang nướng thịt chó hả?"
Đường Cửu Cân hoài nghi chị hai trong khoảng thời gian ngắn đã nướng chín con chó dữ kia.
"Gâu... Con nhóc chết tiệt kia dám nướng ông, ông thả cái rắm bắn chết cô!"
Bách Tuế dựng lông lên, cong người lên xông sủa loạn với cô nhóc.
Đường Cửu Cân cực kỳ sợ hãi, dùng sức lắc đầu, cô bé cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế mà nghe hiểu tiếng chó vàng, huhu... Về sau cô bé sẽ không ăn thịt chó nữa!
"Cửu Cân, đây là Bách Tuế, về sau các em chơi với nhau nhé!"
"Bách Tuế, cô bé là em gái của ta - Cửu Cân, mi không được ức hiếp cô bé!"
Đường Niệm Niệm giới thiệu một cách long trọng, nhưng hai bên đều không quá nể tình.
Bách Tuế ngóc đầu lên, cho Cửu Cân một cái ánh mắt khinh thường, nó mới không muốn chơi với con nhóc loi choi này.
Đường Cửu Cân mặc dù không lên tiếng nhưng trong lòng vô cùng kháng cự, cô bé mới không muốn chơi với chó dữ.
Đường Niệm Niệm lấy ra một cây lạp xưởng hun khói, xé túi đóng gói đút cho Đường Cửu Cân, vừa nãy cô nhóc này nước bọt chảy đến tận trong cổ.
"Chị hai, đây là cái gì?"
Đường Cửu Cân cắn một miệng lớn, nước bọt đáng xấu hổ thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Ăn quá ngon, cô bé chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy!
"Thịt nguội!"
Đường Niệm Niệm nhớ hiện tại gọi là thịt nguội, thành phố Thượng Hải chỉ có một nhà máy thịt nguội Merlin có tên đặc biệt này.
Đường Cửu Cân chỉ ăn một nửa, còn lại cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong túi.
"Để cho chị ba ăn."
Cô nhóc giải thích, cô bé và chị ba Đường Lục Cân tình cảm tốt nhất, Đường Lục Cân học lớp mười một ở huyện thành, một tháng về nhà một chuyến.
"Ăn đi, còn có đây này!"
Đường Niệm Niệm trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô nhóc, trong sách cô nhóc đáng yêu này vì muốn mò cá bồi bổ cho Từ Kim Phượng đang mang thai mà chết đuối, thời điểm chết chỉ mới tám tuổi.
Nếu cô đã tới, khẳng định sẽ phải che chở cô nhóc này.
Cửu Cân nghe thấy còn nữa, lập tức từ trong túi lấy ra một nửa lạp xưởng hun khói, nhưng cô bé không vội ăn mà đút tới bên miệng Đường Niệm Niệm, "Chị hai chị ăn đi."
"Chị đã ăn rồi, nhanh ăn đi!"
Đường Niệm Niệm cười cười, trong lòng có chút ấm áp.
Trải qua tận thế ăn người, cô mặc dù không có lòng đồng cảm nhưng còn có hai loại sinh vật có thể làm cho cô mềm lòng.
Trẻ con và chó.
Cô bé Cửu Cân này thật đáng yêu, đả động một chút lương tâm ít ỏi của cô, về sau sẽ được cô che chở.
Đường Niệm Niệm không có về nhà, cô thèm thịt, Bách Tuế nói trên núi có không ít thỏ rừng và gà rừng, làm chút trở về cho đỡ thèm.
Lại kiếm chút cỏ khô và dược liệu bỏ vào không gian nuôi, cỏ cho con thỏ ăn, dược liệu bán cho trạm thu mua, có thể đổi tiền.
Đường Thôn ba mặt núi vây quanh, vượt qua núi chính là Ô thành, chính là đô thị tiểu thương phẩm trứ danh, lông gà cũng có thể bay lên trời ở ba mươi năm sau, thường xuyên có người gõ đường gánh hàng đến trong thôn đổi đồ vật.
Đường Niệm Niệm hiện tại không có ý gì khác, cô chỉ muốn ăn thịt, trên núi quả nhiên vật tư phong phú, có Bách Tuế hỗ trợ, rất nhanh liền bắt được hai con thỏ mập, một đực một cái, con cái còn mang thai.
Thừa dịp Đường Cửu Cân không chú ý, cô nhét con thỏ cái mang thai vào không gian, còn kiếm không ít cỏ bỏ vào, con thỏ một tháng là có thể sinh một tổ, không đến một năm, bên trong không gian khẳng định con thỏ thành đàn.
Đường Niệm Niệm xách theo một con thỏ mập, đi tìm Đường Cửu Cân đang đi kiếm củi.
"Chị hai thật là lợi hại!"
"Chị hai, nướng hết con thỏ luôn ạ?"
"Chị hai, em có thể ăn một cái chân không?"
Trên đường đi, cô nhóc không rời mắt khỏi con thỏ, líu lo không ngừng hỏi, Đường Niệm Niệm bị làm cho không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói: "Còn nói lung tung thì ngay cả lông thỏ cũng không có ăn!"
Lập tức yên tĩnh như gà!
Về đến nhà, Đường Niệm Niệm thuần thục lột da xé ngực, nhanh nhẹn xử lý con thỏ, nội tạng cũng không ném, dùng dưa chua xào lòng thỏ, khẳng định ăn ngon.
Da thỏ cô treo lên, sau này tìm người xử lý, có thể làm mũ.
Trước kia cơm trưa đều là bà cụ Đường về nhà làm, ngăn tủ đựng gạo đã bị khóa, chìa khoá treo ở trên lưng quần của bà cụ Đường, Đường Niệm Niệm từ không gian lấy ra một thanh sắt mỏng, đâm vào lỗ khóa, két một tiếng, mở ra.
Đường Cửu Cân há to miệng, chị hai trước mắt lập tức cao lớn hơn không ít.
Từ nay về sau, trong nội tâm cô bé người lợi hại nhất chính là chị hai.
Chị ba chỉ có thể xếp thứ hai.
"Nhóm lửa!"
Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm vẫn luôn rất lạnh, cô không thích cười, cũng không thích nói chuyện, từ nhỏ đã là loại tính tình lạnh lùng này, khác xa tính tình hoạt bát của nguyên thân.
Cô cũng không sợ bị lộ tẩy, sau khi bị vị hôn phu phản bội, đương nhiên sẽ tính cách thay đổi mà.
Người khác hỏi tới, chính là Tề Quốc Hoa sai.
"Chị hai, nấu hết thịt thì bà nội sẽ mắng."
Đường Cửu Cân nhỏ giọng nhắc nhở.
Bà cụ Đường sống cực kỳ tính toán chắt chiu, một con cá chỉ còn một cái đuôi cũng còn phải ăn ba bữa.
Một con con thỏ này, trong tay bà cụ Đường, tuyệt đối phải ăn nửa tháng.
"Ăn hết lại đi lên núi bắt, đợi lát nữa cho em một cái chân."
Đường Niệm Niệm mới không sợ, thỏ cô bắt được, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó.
Hơn nữa trên núi nhiều thỏ rừng như vậy, muốn ăn thì đi bắt chứ sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT