13.

Tôi dựa gần vào người Cố Cảnh Xuyên nên có thể thấy rõ, đồng tử của anh ta đột nhiên co lại.

Yết hầu Cố Cảnh Xuyên chuyển động, anh ta ngạc nhiên, cất giọng khàn khàn hỏi tôi: “Em thích như này sao?”

Nói thừa lời quá, làm thế này cũng lắm là trừ lương, còn tốt hơn bị đuổi việc nhiều anh có hiểu không hả.

Có vẻ như làm nũng có tác dụng rồi, tên Cố Cảnh Xuyên này ăn mềm không ăn cứng à nha.

Tôi chớp chớp mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ, cho tôi một cơ hội đi, có được không?~”

Cố Cảnh Xuyên chợt nghiêng người tiến sát gần tôi, thổi làn hơi ấm nóng vào tai tôi.

“Em chắc chưa?”

Không biết tại sao mà lúc này tim tôi lại đập cực nhanh.

Phần cơ thể tiếp xúc gần với Cố Cảnh Xuyên như bị tê cứng, xương cốt thì ngứa ngáy như bị trăm ngàn con kiến bò lên vậy.

Sắc mặt Cố Cảnh Xuyên lại càng đỏ thêm.

“Muốn anh phạt em sao?”

Tôi mơ hồ gật gật đầu.

“Nhưng cũng không được phạt quá nặng đâu, nếu quá nặng thì tôi không chịu được mất.”

“Anh cảm thấy như thế này đủ chưa?” - Vừa nói, tôi vừa giơ ba ngón tay lên trước mặt Cố Cảnh Xuyên.

Cố Cảnh Xuyên lùi người lại một chút, sắc mặt đỏ bừng không dám tin lời tôi nói. Anh ta lắp bắp hỏi: “Ba, ba lần?”

Tôi gật đầu.

Ơ nhưng mà sao lại cảm thấy không đúng lắm.

Ba lần gì cơ, ý tôi là trừ ba nghìn tệ tiền lương mà.

Ôi lẽ nào tôi bị hớ rồi? Quan niệm về tiền bạc của bá đạo tổng tài khác với người thường như tôi. Anh ta sẽ không hiểu nhầm ba nghìn thành ba vạn tệ đó chứ? Vậy thì tôi thật sự sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống qua ngày đấy.

Tôi có chút lo lắng nên nhấc mông lên, tôi muốn ngồi gần Cố Cảnh Xuyên để bàn bạc lại một chút.

Nhưng mà hôm nay tôi lại mặc một chiếc váy ôm sát hông, khi tôi đứng lên thì dẫm phải phần gấu váy khiến cơ thể mất thăng bằng mà lao mình vào lồng ngực của Cố Cảnh Xuyên.

Cố Cảnh Xuyên thấy vậy vội giang tay ôm chặt lấy tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, tôi có thể nhìn thấy hình bóng của mình hiện lên trên đồng tử của anh ta.

14.

-Góc nhìn Cố Cảnh Xuyên-

Vì tư thế khá kỳ quái nên chiếc áo sơ mi trên người Hứa Nham bị bộ ngực tròn trịa của em ấy kéo căng, những chiếc cúc áo không trụ được mà thi nhau bung ra.

Mái tóc dài bồng bềnh của em buông lơi ở phía sau, hai má em đỏ bừng. Trông em ấy lúc này vừa ngoan ngoãn lại có chút d.âm đãng, đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở.

Dây thần kinh trong đầu tôi sắp đứt hết rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên của hai đứa tôi, tôi thật sự không muốn quá gấp gáp.

Sự đụng chạm thân thể sẽ thay lời nói, nhưng mà tôi không muốn như vậy. Tôi muốn biết nhiều hơn, muốn biết những năm qua Hứa Nhan đã làm gì, em đã nghĩ gì. Tin nhắn mà em gửi cho tôi, rốt cuộc mà mong ước đã lâu hay là nhất thời kích động.

Cơ thể tôi lùi lại về phía sau, tôi cắn răng nắm chặt tay lại, hơi thở của tôi như bị ngưng trệ, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi.

Hứa Nhan nghiêng đầu nhìn tôi.

“Cố Tổng, anh nóng hả, có cần bật điều hòa lên không?”

“Không cần, Hứa Nhan, anh có một câu muốn hỏi em.”

Tôi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhan. Em ấy thấy tôi nói vậy thì lập tức ngồi thẳng người.

“Được thôi, Cố Tổng.”

Em có thích anh không?

Giống như anh thích em vậy, bắt đầu từ cấp ba đến hiện tại đều không hề thay đổi. Có đúng không?

Nhưng tại sao em vào công ty được năm tháng rồi mà tại phải vờ như không quen biết anh?

Hôm nay sao em lại gửi cho anh tin nhắn đó.

Tại sao lại là hôm nay?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu. Tôi suy đi tính lại rồi hỏi em: “Tại sao lúc trước em không đến tìm anh?”

Có phải em cũng giống như anh, em cũng hiểu lầm chuyện gì đó phải không?

Má nó, mấy cái hiểu lầm ch.ết tiệt này. Tôi thật muốn nói ra hết cho em nghe, tôi không muốn những hiểu lầm vớ vẩn ấy xuất hiện trong mối quan hệ của tôi và em.

15.

Hứa Nhan nghe tôi hỏi vậy thì có chút sững sờ, sau đó em xấu hổ cúi đầu.

“Tôi, trước đây tôi không biết.”

“Hôm nay mới phát hiện ra, thật sự…… tôi thật sự không có ý giấu anh, chỉ là tôi quá bất cẩn thôi.”

Đây là câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.

Hôm nay mới phát hiện ra?

Ý của Hứa Nhan là, trước đây em ấy tính quên đi tôi rồi sao? Vậy nên mới không liên lạc với tôi, còn vờ như không quen biết tôi. Mãi đến hôm nay mới có thể xác định được tình cảm của mình.

Trong lòng tôi có chút mất mát, nhưng lại cảm thấy vui vẻ thích thú nhiều hơn.

Niềm vui thầm kín như bong bóng sục sôi dưới nước, kêu tên từng tiếng “ùng ục” đầy vui tai rồi nổi lên trên mặt nước. Tôi nhịn không được mà khẽ mỉm cười.

Ôi, Hứa Nhan và tôi quả thực là tâm linh tương thông.

Ôi, tôi bảo mà, tôi thích những ngày mưa.

Những hạt mưa đập bên ngoài cửa sổ như thấm vào trong trái tim tôi, khiến cho nó ướt át và nóng rực.

Tôi đứng nhìn cửa sổ hồi lâu, suy đi tính lại, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm nhấc điện thoại gọi cho tài xế, để anh ta đưa Hứa Nhan quay về.

Ai mà ngờ em ấy lại……

“Cố Tổng?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play