4.
-Góc nhìn của Cố Cảnh Xuyên-
Hứa Nhan không nhận ra tôi nữa rồi.
Tại sao em ấy có thể không nhận ra tôi?
Làm sao mà em ấy lại không nhận ra tôi được chứ?
Tôi nhìn dáng vẻ vội vàng giật lại báo cáo rồi hoảng loạn bỏ chạy của em ấy mà chỉ biết thở dài. Mắt tôi mờ đi, sự cay đắng tràn đầy dưới đáy mắt.
Một nữ sinh có thể không nhận ra người mình từng thích sao??????
Cho nên bức thư hồi học cấp ba kia có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Tôi mở ngăn kéo bàn làm việc rồi lấy ra một phong thư màu hồng nhạt.
Phong thư này cũ rồi, màu sắc cũng đã dần phai nhạt theo thời gian, giống như đoạn ký ức được phủ bụi kia……
“Cố Cảnh Xuyên, cậu nhìn kìa, đó là Hứa Nhan học lớp bên cạnh. Cô ấy lại tới xem cậu chơi bóng kìa.”
“Không phải là cô ấy thích cậu đấy chứ?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của bạn học, Hứa Nhan ở giữa đám đông, trong tay em cầm một chai nước khoáng. Làn da của em ấy trắng đến mức phát sáng, đôi mắt thì trong vắt như làn sương mù quanh quẩn trên mặt hồ nước.
Khi ánh mắt của tôi và em chạm vào nhau, trái tim tôi như bị kim đâm, một cảm giác nhói đau khó tả quanh quẩn bên tôi.
Quả bóng rổ vẽ một hình parabol hoàn hảo giữa bầu trời xanh rồi bay vào trong khung một cách mượt mà.
Tôi đập tay với đồng đội xung quanh, miệng không kìm nổi mà nở nụ cười.
Hứa Nhan thích tôi sao??????
Ôi, thời tiết hôm nay thật đẹp quá.
5.
-Góc nhìn nữ chính Hứa Nhan-
Ôi cái thời tiết quái quỷ này! Vốn dĩ là tôi phải được nằm dài trên sofa xem phim đó chứ! Ai ngờ được rằng giờ đây tôi phải nơm nớp lo sợ mà lái xe trên cao tốc để tới thành phố A.
Trời vẫn đang mưa dữ dội, những giọt nước mưa không ngừng đập mạnh vào cửa xe, cần gạt nước cũng điên cuồng lắc lư.
Lúc tôi tập trung lái xe thì có tiếng chuông điện thoại reo lên. Tôi ấn nghe, tiếng than vãn nặng nề của Tiểu Mỹ vang vọng trong chiếc xe nhỏ.
“Hứa Nhan à, mình nói cậu nghe một tin dữ. Cậu nhất định phải cố chịu đựng mà chấp nhận chuyện này nhé.”
“Có gì nói mau!!!!!!”
Tiểu Mỹ: “Bản hợp đồng kia~~~~~~”
Tiểu Mỹ nuốt khan vài ngụm nước bọt, cô ấy có chút ngập ngừng do dự.
“Bản hợp đồng đó có một vài chỗ dữ liệu quan trọng ấy, tất cả đều viết sai hết rồi.”
“Cái gì!!!!!!”
Tiểu Mỹ có vẻ sợ hãi khi nghe tiếng hét thất thanh của tôi: “Bây giờ vẫn còn kịp, hai người chúng ta sửa lại những chỗ bị sai luôn được á. Ngày mai mới đi làm, cậu trước tiên đừng mắng mình mà.”
“Kịp sao nổi nữa, cậu muốn ch.ết à! Tên bóc lột họ Cố kia bắt mình phải đưa hợp đồng đến thành phố A. Mình sắp đi tới khách sạn anh ta đang ở luôn rồi.”
Tôi sắp ch.ết vì khóc rồi đây!!!!!!
“Bây giờ phải giải quyết thế nào?”
Tiểu Mỹ: “Cái gì?”
“Hay là…… cậu nói với anh ta là cậu gặp tai nạn xe?”
“Cậu bị điên à, với cái tính cách hâm dở của tên bóc lột kia thì anh ta chắc chắn sẽ bắt cậu đưa hợp đồng qua đó. Làm vậy thì có tác dụng gì hả? Hơn nữa, lỡ như anh ta muốn tới bệnh viện xem tình hình của mình thì sao? Lỡ mà bị phát hiện là mình tiêu đời luôn.”
Cái tên bóc lột họ Cố kia ấy à, tuy rằng trên phương diện công việc có chút không hợp đạo làm người, nhưng mà phúc lợi với đãi ngộ cho nhân viên quả thực không có điểm nào chê được. Lần trước có một quản lý vì tăng ca ba ngày liên tiếp nên phát sốt phải vào viện, anh ta đã đích thân đến thăm hỏi luôn. Nghe nói còn tặng kèm một hồng bao dày cộp nữa đó.
Tiểu Mỹ: “Ừ - đúng, đúng vậy. Thế cậu nghĩ cách dời sự chú ý của anh ta một chút đi?”
“Làm cách nào chứ?”
Tiểu Mỹ: “Alo, ôi, chỗ mình tín hiệu không được tốt lắm! Alo! Ô! Ôi!!!!!!”
Điện thoại truyền đến mấy tiếng tút tút……
Tôi lái xe vào trong bãi đậu xe, đầu óc dần trở nên trống rỗng vì căng thẳng.
Làm sao đây? Chút nữa tôi phải đối mặt với Cố Cảnh Xuyên kiểu gì đây!!!!!!
6.
-Góc nhìn Cố Cảnh Xuyên-
Hai mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại, đầu óc tôi lúc này thật sự là một khoảng trống rỗng.
Tin nhắn mà Hứa Nhan gửi cho tôi, mỗi chữ trên đó tôi đều biết. Nhưng mà tại sao khi liên kết chúng lại với nhau thì tôi lại không thể hiểu nổi dòng chữ đó có ý gì.
[Chỗ đó của anh có lớn không?]
Chỗ nào lớn?
Tại sao em ấy lại muốn hỏi tôi cái vấn đề này? Hay là…… em ấy muốn “chơi” tôi?
Giống như khi học cấp ba vậy, khi tôi nhận được bức thư tình của em thì cực kỳ vui mừng mà chạy về lớp học tìm em. Vậy mà lúc tôi đến nơi lại nghe thấy em lớn tiếng giải thích với Giang Húc.
“Mình không có chút hứng thú nào với Cố Cảnh Xuyên cả!!!!!!”
Nói xong câu đó, Hứa Nhan xoay người đẩy tôi sang một bên rồi cúi đầu chạy đi. Trái tim tôi lúc đó như bị ai đó bắn xuyên qua vậy, tôi chỉ có thể chết lặng đứng im tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt.
Giang Húc vỗ lên vai tôi đến “bốp” một tiếng.
“Sao cô ấy phải giải thích với cậu, cô ấy có hứng thú với cậu hả?”
“Không lẽ cô ấy sợ mình hiểu lầm à.”
“Ồ, hóa ra người Hứa Nhan thích là mình. Bảo sao cô ấy hay tới xem chúng ta chơi bóng. Mình còn tưởng cô ấy đến nhìn trộm cậu đó. u, hóa ra là anh Húc của cậu tự coi thường chính mình rồi!!!!!!”
Giọng nói của Giang Húc khá lớn, cậu ta còn không buồn hạ giọng luôn. Mấy bạn học nam cùng lớp đều bị mấy lời kia của cậu ta chọc cho cười phá lên.
“Được nha anh Húc, hoa khôi lớp bên cạnh thế mà đã lọt vào tay anh rồi!”
“Ôi, bọn họ là thanh mai trúc mã, người ta đều có cảm tình từ lâu rồi.”
Thanh mai trúc mã sao?
Má nó, tôi chưa bao giờ ghét bốn từ này như lúc này.
Giang Húc với Hứa Nhan là hàng xóm ở cùng một tiểu khu. Hai người họ từ khi học mẫu giáo đã quen biết nhau rồi.
Tôi với Giang Húc là bạn cùng bàn, hai từ tôi nghe nhiều nhất từ miệng cậu ta chính là “Hứa Nhan”.
Hứa Nhan rất chăm chỉ học hành.
Miệng của Hứa Nhan rất ngọt ngào, tất cả hàng xóm xugn quanh đều khen cô ấy ngoan, là tấm gương sáng của tiểu khu. Không biết đã có bao nhiêu đứa trẻ bị ăn đòn vì sự nổi bật và ngoan ngoãn của cô ấy.
Nhưng mà mọi người đừng có mà tin chuyện đó ha, thực ra tất cả đều là giả vờ đó. Hứa Nhan hung dữ lắm, lúc đánh người không bao giờ nương tay cả đâu.