17

Ta ôm đứa trẻ quay lại Tống phủ.

Đã là của ta thì tự nhiên phải đến nhận biết cửa nhà.

Ánh mắt của mẫu thân tràn đầy ghét bỏ, nhưng ngoài mặt vẫn đưa cho ta một chiếc khóa bạc.

Sau khi đóng cửa lại, bà ấy mới giận dữ nói: “Tốt đẹp không chịu sinh con, lại đi nhận con của di nương, con có biết bây giờ đứa trẻ này đã chiếm mất danh phận đích trưởng tử rồi không?”

“Hà Gia Gia có thể không hiểu, nhưng không có nghĩa là Hà gia không hiểu.”

Ta vỗ về đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến lời mẫu thân nói.

“Nương à, nếu người đã mong đợi một món đồ từ lâu mà cuối cùng phát hiện ra nó là hàng giả, người sẽ thế nào?”

“Hàng giả?”

Mẫu thân đảo mắt, lập tức nhìn đứa trẻ, giọng hạ thấp hẳn đi.

“Ý của con là...”

Ta gật đầu: “Sau khi con giúp Tạ Tri Ứng nạp thiếp, Hà Gia Gia đã không còn ngồi yên được nữa.”

“Nàng ta từng đến tìm con sau khi bà bà con bị bệnh, từ đó con đã cho người theo dõi, quả nhiên, sau khi Tạ Tri Ứng về nhà và nạp thêm người thiếp thứ hai, nàng ta càng lo lắng hơn.”

Ta đeo chiếc khóa bạc lên người đứa trẻ, giọng nói nhẹ nhàng.

“Hà Gia Gia và Tạ Tri Ứng đã lén lút qua lại gần năm năm, tại sao nàng ta lại mang thai vào đúng lúc này?”

Mẫu thân che miệng, cha ta đa tình, nhưng trong nhà không bao giờ có chuyện dơ bẩn như vậy.

Mặc dù mọi người đều hiểu rõ, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra bên cạnh, vẫn là một sự kinh ngạc không thể kiểm soát.

“Đứa trẻ này, người cũng không cần phải để tâm.”

Ta cúi đầu cười nhạt.

“Tạ gia e rằng sẽ bị hủy hoại trong tay Tạ Tri Ứng thôi.”

18

Từ sau khi ta mang đứa trẻ về Tống phủ, danh phận của đứa trẻ này coi như đã được định đoạt.

Có lẽ bà bà ta đã cảnh cáo Hà Gia Gia, khiến nàng ta hoàn toàn im lặng.

Ta nhân cơ hội này tìm thêm vài nữ tử cho Tạ Tri Ứng.

Từ lo lắng ban đầu, bây giờ hắn ta đã trở nên bình tĩnh, ứng phó một cách tự tin.

Rất nhanh, hậu viện của Tạ phủ đã náo nhiệt vô cùng.

Khi đứa trẻ tròn một tuổi, ta và Tạ Tri Ứng đi chùa cầu bình an.

Giữa đường, ta nói rằng đứa trẻ chưa đeo khóa trường mệnh, Tạ Tri Ứng liền xung phong quay về lấy.

Với đứa trẻ này, hắn ta bế trên tay thì sợ ngã, ngậm trọng miệng thì sợ tan.

Mỗi ngày đều phải bế một lúc rồi mới thượng triều.

Ta không từ chối, chỉ dặn dò hắn ta phải về sớm.

Sau đó nhìn hắn ta cưỡi ngựa rời đi.

Ngay lúc kéo rèm xe xuống, Vạn Xuân bên ngoài nhẹ gật đầu.

Ta không quan tâm đến những chuyện ngoài kia, chỉ ôm đứa trẻ đang bập bẹ học nói.

Nước mắt từng giọt rơi trên chăn gấm của nó.

Cuối cùng, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

19

Ta đợi rất lâu trong chùa nhưng vẫn không thấy Tạ Tri Ứng.

Ngược lại, một gã sai vặt trong phủ thở hổn hển chạy đến bảo ta mau chóng quay về.

Khi nhìn thấy đứa trẻ, ánh mắt hắn ta thoáng dừng lại.

Ta giả vờ không hiểu, vội vàng rời đi.

Vừa bước vào cửa, ta đã nghe thấy tiếng roi đánh.

Ta ôm đứa trẻ bước vào, thấy Hà Gia Gia nằm trên đất, toàn thân đầy vết máu.

Tiền Như ngồi ở ghế dưới, miệng mỉm cười nhạt.

Còn vài thiếp khác thu mình một góc.

Thì ra khi Tạ Tri Ứng về phủ đi qua hậu hoa viên, đúng lúc nghe thấy một vài lời, rồi lại thấy Hà Gia Gia ăn mặc xốc xếch nằm trong lòng một nam nhân, hắn ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Ngay lập tức, hắn ta ra lệnh trói Hà Gia Gia lại.

Tiền Nhu thấy ta vào, lập tức nói: “Phu quân đừng giận nữa, dù sao Gia di nương cũng đã sinh cho chàng một đứa con, tha cho nàng ta một lần đi.”

Lời này không nhắc đến thì không sao, nhắc đến là Tạ Tri Ứng càng tức giận.

Hắn ta trực tiếp kéo đứa trẻ qua, nắm cằm nó xem xét kỹ lưỡng.

Đứa trẻ đã một tuổi, mơ hồ có thể thấy nét mặt.

Hắn ta gọi người đến, một bát nước sạch được mang đến, hai giọt máu không hòa vào nhau.

Lúc này, Tạ Tri Ứng giận dữ, đập vỡ bát, rồi đá Hà Gia Gia vài cái như chưa hết giận.

Hắn ta đã mong đợi đứa trẻ này từ lâu, ai ngờ lại là con của hạ nhân Hà gia.

Còn gì có thể khiến người ta thất vọng hơn nữa?

Vài ngày sau, Tạ Tri Ứng đã có câu trả lời mà hắn ta muốn biết.

Hà Gia Gia nói rằng nàng ta mang thai một tháng, thực tế đã mang thai hai tháng rồi.

Nàng ta sinh con vào tháng tám, thực tế đã đủ tháng sinh.

Tất cả điều này là do nàng ta và Hà phủ bàn bạc để nàng ta gả vào Tạ phủ, dựa vào đứa trẻ này để trở thành bình thê, sau đó thay thế ta.

Tạ Tri Ứng sao có thể chịu đựng hành vi này, trực tiếp đưa cho Hà Gia Gia một bát thuốc độc.

Ta đứng ngoài cửa, nghe thấy nàng ta trước tiên khóc lóc cầu xin, rồi sau đó là mắng chửi thậm tệ.

Cuối cùng là sự im lặng.

Ta vén rèm lên, nhìn thấy ánh mắt mờ dần của nàng ta.

Đây chính là nam nhân mà nàng ta đã dùng đủ mọi cách để nắm giữ.

Nếu là trước đây, muốn đánh bại nàng ta chắc chắn tốn nhiều công sức, nhưng từ khi Tạ Tri Ứng có Hàm Trúc, hắn ta đã không còn quan tâm đến Hà Gia Gia nữa, ta đã nhìn ra điều này.

Cái gọi là tình yêu sâu đậm, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc cho sự lãnh đạm mà thôi.

20

Đứa trẻ được lén đưa về lại Hà phủ.

Bà bà biết mình có lỗi, chỉ có thể lấy bệnh nặng để trốn tránh tất cả.

Hà gia càng không dám tức giận, dù sao họ vẫn cần Tạ Tri Ứng để đứng vững trên triều đình.

Chỉ là lần này, Tạ Tri Ứng đối với họ chẳng còn chút tình nghĩa nào.

Không ai biết cuối cùng đứa trẻ đó đã đi đâu.

Hà Gia Gia cũng bị cuốn trong một tấm chiếu cỏ, chẳng ai biết bị ném đi đâu.

Thời gian trôi nhanh, năm năm sau, Hàm Trúc sinh một bé gái, Tiền Nhu sinh một bé trai, Hàm Trúc không phục liền lôi kéo Tạ Tri Ứng.

Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.

Bà bà sau khi nhìn thấy con trai của Tiền Nhu thì qua đời.

Thân thể Tạ Tri Ứng cũng ngày càng suy yếu.

Cuối cùng phải dựa vào thuốc men để cầm cự.

Ta để mấy hài tử hàng ngày đến chăm sóc.

Khi hắn ta gần chết, ta ngồi bên cạnh, cho hắn ta xem áo quan.

“Chiếc áo xanh lục này có đẹp không?”

Giọng ta nhẹ nhàng dịu dàng: “Tạ Tri Ứng, ngươi có biết không? Từ khi biết chuyện của ngươi và Hà Gia Gia, ta không lúc nào không hận ngươi.”

“Rõ ràng là ngươi không thể sinh con, vậy mà tất cả mọi người đều nói là lỗi của ta.”

Mặt hắn ta đã vàng vọt vì bệnh, lúc này càng tái nhợt yếu ớt.

“Nhưng ngươi yên tâm, ngươi không sinh được con, ta sẽ để người khác sinh cho ngươi.”

“Một nhi một nữ của Hàm Trúc, nhi tử của Tiền Nhu, còn con của những thiếp khác.”

Ta cúi xuống, hạ giọng, nhưng vô cùng rõ ràng.

“Không có đứa nào là của ngươi cả.”

Nhìn hắn ta gần như muốn bùng nổ, ta cảm thấy vô cùng hả hê.

“Tiếp theo, ta sẽ chọn một trong những hài tử này để trở thành người thừa kế của ngươi.”

"Yên tâm, chúng sẽ từng đứa, từng đứa thay ngươi nối dõi tông đường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play