[Xuyên Nhanh] Sau Một Sai Lầm Của Hệ Thống Hồng Nương, Ta Liền Bị Trói Định.

TG1 - Chương 2.1: Kết Duyên Lần Thứ Nhất 🪷 (4)


2 tuần


Tuy nói Lê Thư là đại công tử Lê gia, con trai của vợ cả, nhưng cảm giác tồn tại của hắn lại không lớn. Tính cách của hắn thậm chí còn có thể được cho là yếu đuối. Mà Lê Dương lại là con trai của vợ lẽ - một di nương được sủng ái, huống chi đại phu nhân chỉ sinh có một nữ nhi, bên trên không bị ai đè ép. Điều này khiến cho Lê Dương luôn thuận buồm xuôi gió trong phủ, nào gặp qua đãi ngộ như ngày hôm nay.

Người đại ca từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn để mọi người khi dễ, thế mà lại bộc lộ ra mặt tàn nhẫn, điều này không chỉ gây ra sự sợ hãi mà còn khiến nhiều người kinh ngạc. Bị mất mặt trước đám người hầu bởi một tên nhu nhược, khuôn mặt của Lê Dương nóng rát. Gã thực sự không thể chịu đựng được nữa, “Lê Thư, ta gọi ngươi một tiếng đại ca là đang cất nhắc ngươi đấy! Tình trạng của ngươi thì tự mình biết, đừngđể ta cho mặt mũi mà lại không cần!”

"Ồ, vậy sao?" Lê Thư gượng dậy, “Trong phủ này từ khi nào mà ngươi là người định đoạt? Ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng vì ta lớn tuổi hơn ngươi, chứ không phải như ngươi nói... là, cất nhắc ta.”

Lê Thư hơi khom người về phía trước, khiến cho Lê Dương cảm giác như bị người bề trên nhìn xuống. Gã muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Lê Thư, mọi lời đều nghẹn lại, không thể nói ra được. Lê Dương chưa bao giờ nhìn kỹ vào người đại ca ốm yếu này, cũng không ngờ đến một ngày gã sẽ hoàn toàn bị người mà mình luôn khinh thường áp đảo, đến mức không thể sinh ra chút phản kháng nào.

Mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt sau lưng hắn, trái tim trong l*иg ngực đập loạn nhịp. Lê Dương phải gắng gượng kiềm chế bản thân mới không để mình cúi đầu xin tha dưới khí thế đè ép này.

Không biết đã qua bao lâu, Lê Thư thả lỏng cơ thể nằm trở về giường , mí mắt hạ xuống: “Được rồi, cút đi, sau này ở trước mặt ta nhớ mở to mắt ra mà nhìn.”

Lời hắn vừa dứt, Lê Dương liền như người đang chết đuối đột nhiên được kéo lên khỏi mặt nước, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã nhìn thoáng qua Lê Thư vẫn nằm trên giường với vẻ ngoài yếu ớtKhông biết đã qua bao lâu, Lê Thư thả lỏng cơ thể và nằm xuống, mí mắt hạ xuống, “Được rồi, cút đi, sau này ở trước mặt ta nhớ mở to mắt ra mà nhìn.”

Khi lời nói vừa dứt, Lê Dương như người đang chết đuối đột nhiên được kéo lên khỏi mặt nước, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã nhìn thoáng qua Lê Thư vẫn nằm trên giường với vẻ ngoài yếu ớt bằng ánh mắt phức tạp, không nói một lời rồi xoay người rời đi.

Nếu không tận mắt chứng kiến, gã chẳng thể nào tin nổi rằng người từ trước đến nay luôn luôn có cảm giác tồn tại thấp như đại ca lại có một mặt mạnh mẽ như vậy, khiến người khác không dám coi thường sự sắc bén này. Những gì trước đây liệu có phải chỉ là giả vờ? Nếu không phải vì khuôn mặt quá quen thuộc, gã đã hoài nghi liệu Lê Thư có phải bị đánh tráo bởi ai đó hay không.

"Ra ngoài hết đi." Sau khi Lê Dương cùng đoàn tùy tùng rời đi, căn phòng trống trải hẳn ra, chỉ còn mấy thị nữ ra vào tạo ra tiếng ồn ào khiến Lê Thư cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Nhưng mà...”

Thanh Hòa kéo nhẹ thị nữ định nói gì đó, cúi người hành lễ: “Nô tỳ cáo lui.”

Lê Thư gật đầu, Thanh Hòa nhanh chóng dọn dẹp căn phòng và đóng cửa lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play