[Xuyên Nhanh] Sau Một Sai Lầm Của Hệ Thống Hồng Nương, Ta Liền Bị Trói Định.

TG1 - Chương 1.2: Kết Duyên Lần Thứ Nhất 🪷 (2)


3 tuần


[ Ra là vậy, Thế nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?]

[Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ khởi động lại kế hoạch. Vì để bảo vệ tiểu thế giới, hệ thống sẽ cưỡng chế quay ngược lại thời gian và bắt đầu lại nhiệm vụ. Tuy nhiên, điều này sẽ gây ra hậu quả rất lớn. Nếu lặp lại quá nhiều lần, ký chủ rất có thể sẽ bị tiểu thế giới đồng hóa và cùng với nó đi đến diệt vong.]

Giọng 1314 bắt đầu lạnh dần. Nó vẫn còn nhớ rất rõ, ký chủ đầu tiên mà nó tỉ mỉ lựa chọn đã bị vậy - mắc lại trong vòng luân hồi của một tiểu thế giới, cuối cùng mất đi hoàn toàn. Mà nó, phải rất vất vả mới có thể trở lại không gian Chủ Thần, có được cơ hội thứ hai.

Lần này chính là cơ hội cuối cùng của nó. Nếu ký chủ lần này cũng giống như lần trước, nó sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị đưa trở lại lò luyện chế. Không… có lẽ nó còn không có cơ hội để luyện chế thêm lần nữa.

Vì vậy, lần này chỉ có thể thành công.

[Ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Ngoài ra, ngài cũng có thể trở lại thế giới ban đầu với trạng thái như cũ, thậm chí vượt qua rào cản ban đầu, đạt đến cảnh giới mà ngài mong muốn.]

Nghe được lời cuối cùng, biểu cảm vốn đạm nhiên của Lê Thư thoáng thay đổi. Đồng tử hắn co lại, không thể không thừa nhận, cái hệ thống Hồng Nương tự xưng là 1314 này chạm vừa đúng vào điểm yếu của hắn. Hắn đã dừng lại ở cảnh giới này quá lâu rồi, nếu không vì điều đó hắn đã không quyết định bế quan. Còn bị nhiều kẻ thù xâm nhập như vậy làm hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.

Hắn nhắm mắt lại, che giấu đi những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của 1314, hắn thong thả gật đầu: [Được.]

1314 thở phào một hơi. Ký chủ đã đồng ý, nghĩa là một bước khó khăn nhất đã vượt qua. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ lần này, nó đã chuẩn bị trước rất nhiều, còn tham khảo kinh nghiệm từ rất nhiều tiền bối đi trước. Nó tin tưởng rằng, chỉ cần ký chủ nhận lời đi làm nhiệm vụ, sẽ không bị thất bại lần nữa.

Ngoài trời, mưa rơi lất phất, một thị nữ mặc váy lam vội vã bước đi dọc theo hành lang.

“Lâm đại phu, xin ngài mau tới xem cho công tử nhà ta một chút, ngài ấy đã sốt cả một đêm rồi.”

Theo sau thị nữ váy lam là một lão đại phu với gương mặt hiền từ, đi theo sau ông là dược đồng đang đội ô và mang theo hòm thuốc.

Lâm đại phu dừng lại trước hành lang, vuốt ve chòm râu của mình nói: “Đừng vội, để lão phu xem qua một lát.”

Nghe vậy, thị nữ áo lam - Thanh Hoà khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng đẩy cửa ra và nói: “Làm phiền Lâm đại phu rồi.”

"Không sao," Lâm đại phu phất phất tay, bước vào phòng.

Trong phòng tràn ngập hương thuốc nặng nề đã tích tụ từ lâu, thứ mùi hỗn tạp nhiều năm chưa tiêu tán khiến không gian trở nên nặng nề. Dược đồng theo sau lão đại phu khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Còn Lâm đại phu thì tập mãi đã thành thói quen, mày cũng không nhíu một cái mà lập tức đi về phía giường.

Màn giường dày dặn buông xuống, che khuất thân hình bên trong. Thanh Hòa chầm chậm tiến về phía trước, đứng bên cạnh giường, nàng nhẹ nhàng nói: “Thưa đại công tử, Lâm đại phu đến rồi.”

Bên trong trướng là một mảng im lặng.

Trong lòng Thanh Hoà nôn nóng, thử nhỏ giọng gọi: “… Đại công tử, người tỉnh chưa?”

“Ừ, tỉnh rồi.” Không lâu sau, từ bên trong trướng khẽ truyền ra giọng nói của một nam tử, âm thanh khẽ khàng, có chút nghẹn ngào.

Thanh Hòa vén màn giường lên, một thị nữ khác từ bên cạnh ôm áo choàng tiến đến, Thanh Hoà cầm lấy áo, chuẩn bị khoác cho nam tử, nhưng lại bị hắn lên tiếng ngăn lại: “Không cần.”

Nghe vậy, Thanh Hoà liền ôm áo lui lại, thị nữ kia cũng yên lặng lùi sang một bên, nhường chỗ cho Lâm đại phu.

Nam tử ngồi dựa ở trên giường, chỉ mặc trung y, sắc mặt tái nhợt nhưng không thể che nổi khí chất. Đặc biệt là cặp mắt kia của hắn, đuôi mắt cong dài, ánh mắt tràn đầy quang mang diễm lệ, phong tình vạn chủng, tạo nên sự mê hoặc vô cùng tự nhiên. Hắn duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước nói: “Làm phiền ngài rồi, Lâm đại phu.”

“Lần này có vẻ tự giác hơn rồi nhỉ.” Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên mép giường, cẩn thận bắt mạch cho nam tử.

Lê Thư không nói lời nào, an tĩnh ngồi trên giường, đôi mắt khẽ cụp xuống, trong đầu đang tiêu hóa cốt truyện vừa được hệ thống truyền cho.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play