[15] Nói chuyện thẳng thắn

Ban đầu Trần Giản không định nói sự thật, cô thật sự sợ kích động Chu Cảnh Lâm.

Nhưng bây giờ không nói không được nữa.

Rõ ràng là Chu Cảnh Lâm có chút mê muội rồi, cô cảm thấy vẫn nên kích thích anh một chút, để anh biết giang hồ hiểm ác, phụ nữ có thể xấu xa đến mức nào, sau này bớt yêu đương mù quáng đi.

Bọn họ ngồi xuống chiếc ghế dài ở quảng trường dưới tòa nhà, mua hai ly cà phê.

Trần Giản bưng cà phê, hỏi Chu Cảnh Lâm: “Không phải anh đã từng nói, tôi không phải là kiểu người anh thích à?”

Chu Cảnh Lâm không biết nên giải thích thế nào. Hình mẫu lý tưởng của anh là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, điềm tĩnh, thời thượng, tinh tế và có gu thẩm mỹ cao. Trần Giản chỉ đáp ứng được tiêu chí xinh đẹp”. Cô thật sự không phải là mẫu người lý tưởng của anh.

Tuy nhiên, anh thật sự đã rung động trước cô. Bộ não của một người có thể lừa dối anh, nhưng cảm xúc thì không. Sự rung động, lo lắng, bất an của anh đều nói với anh một cách chân thực và trực tiếp rằng anh thật sự thích cô.

Chu Cảnh Lâm trả lời: “Có lẽ anh không hiểu rõ bản thân mình.” Nói rồi anh liếc nhìn Trần Giản.

Trần Giản nhìn vào khoảng không, cô đang chuẩn bị. Giống như chiêu cuối trong trò chơi cần thời gian hồi, bây giờ cô cũng cần.

Chu Cảnh Lâm hỏi: “Vậy tôi có phải là mẫu người lý tưởng của em không?”

Trần Giản rất muốn trả lời là có, nhưng cô không thể. Nếu họ có một khởi đầu bình thường và chân thành hơn, có lẽ họ sẽ trở thành một cặp đôi đẹp, nhưng trên đời không có chữ nếu.

Trần Giản đáp: “Không, tôi thích học sinh cấp ba.”

Chu Cảnh Lâm lại bị cô chọc tức: “Học sinh cấp ba còn chưa đủ tuổi vị thành niên, em thật là biến thái.”

Trần Giản nói: “Chu Cảnh Lâm, những gì tôi sắp nói, hy vọng anh đừng quá tức giận, bởi vì cơ thể là của anh, tức giận quá thì người chịu khổ là anh.”

Chu Cảnh Lâm sững sờ: “Ý em là gì?”

Trần Giản nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chiêu cuối, kích hoạt.

Cô kể hết một mạch về việc… bị công ty bức đến phát điên muốn nghỉ việc, tìm mọi cách để ông chủ mới chán ghét, hết kế này đến kế khác, cuối cùng đành cả gan quấy rối ông chủ… 

Cuối cùng cô nói: “Thật xin lỗi.”

Chu Cảnh Lâm ngồi yên lặng như một bức tượng, đợi cô nói xong, anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Ý em là, tất cả mọi thứ đều là trò đùa ác ý của em?”

“Gần như vậy.” Trần Giản không dám nhìn anh.

“Trần Giản, không cần thiết.”

“Hở?”

“Nếu em không muốn chia tay với người ở Thượng Hải thì đừng chia tay, tôi đâu có ép em, em không cần phải bịa ra những lời này để lừa tôi.”

“Thật sự không phải bịa đặt, Chu Cảnh Lâm, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự xin lỗi.”

“Em nói thích tôi cũng là giả sao?”

“Phải.”

“Trần Giản, nhìn vào mắt tôi.”

Trần Giản ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của anh.

Lúc này anh đang kìm nén cảm xúc, gân xanh trên trán nổi lên. Anh nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Vậy em có từng thích tôi không? Dù chỉ một chút?”

Trần Giản quay mặt đi trả lời: “Không.”

Chu Cảnh Lâm không nói gì nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cốc cà phê trong tay một lúc, cuối cùng nói: “Em đi đi.”

Trần Giản lại nói một câu “Thật xin lỗi” rồi đứng dậy rời đi.

Đi được một đoạn khá xa, cô nghĩ đến việc hôm qua Chu Cảnh Lâm đưa cô đến bệnh viện mà cô còn chưa nói lời cảm ơn với anh. Sau lần chia tay này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, dù sao cũng phải nói lời cảm ơn, anh là một người dịu dàng như vậy.

Cô quay người đi trở lại, nhìn thấy Chu Cảnh Lâm ngồi một mình trên ghế dài, đôi vai rộng lớn khẽ run lên, thỉnh thoảng lại đưa tay lên như đang lau mặt.

Trần Giản thấy hơi nghi ngờ, quay sang anh, hỏi: “Anh khóc à?”

Mắt Chu Cảnh Lâm đỏ hoe, trong tay cầm một chiếc khăn tay màu xám nhạt gấp lại, bất ngờ bị cô nhìn thấy, anh cũng hơi xấu hổ, không để ý đến cô.

Trần Giản thấy hơi buồn cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Không đến mức đó chứ?”

Chu Cảnh Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Trần Giản hỏi: “Anh nói gì?”

“Anh nói, em là mối tình đầu của anh.”

Trần Giản một tay nâng cằm anh, xoay mặt anh về phía cô. Chu Cảnh Lâm gạt tay cô ra: “Đừng có động tay động chân, em là gì của tôi.”

Trần Giản nói: “Em thấy anh khóc, đột nhiên lại có chút thích anh.”

“Em còn nói em không biến thái, thích nhìn đàn ông khóc.”

“Không phải ý đó” Trần Giản thở dài nhẹ nhõm, giải thích: “Hai năm sau khi tốt nghiệp, lăn lộn trong xã hội, bất tri bất giác đã khoác lên mình một lớp vỏ dày, ngày càng nhút nhát, yếu đuối, tự ti, thậm chí không có dũng khí nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình. Chỉ khi nhìn thấy sự yếu đuối của người khác, mới dám buông bỏ phòng bị và đối diện với nội tâm của mình. Em nghĩ, không phải bây giờ em mới thích anh, mà là bây giờ em mới phát hiện ra, mới có dũng khí thừa nhận, em thích anh.”

Chu Cảnh Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước lời tỏ tình bất ngờ này, lại có chút lo lắng, nói: “Em nghiêm túc chứ? Đừng đùa giỡn anh nữa.”

“Tất nhiên là nghiêm túc rồi.” Trần Giản cười kéo tay anh, Chu Cảnh Lâm nắm chặt lại tay cô.

Trần Giản: “Vậy thì, bây giờ có thể cho em… một cơ hội nữa không, làm bạn trai của em?”

Chu Cảnh Lâm hỏi: “Còn người ở Thượng Hải thì sao?”

Trần Giản cười: “Người ở Thượng Hải là em bịa ra đấy. Cả ngày sống như trâu ngựa, làm gì có thời gian yêu đương.”

Chu Cảnh Lâm cũng cười.

Anh cười lên thật đẹp, Trần Giản nói: “Anh nên cười nhiều hơn.”

“Trần Giản, chúng ta hẹn hò đi.”

“Hả? Bây giờ?”

“Ừ, ngay bây giờ, đi thôi.”

“Em đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi nên không sao, nhưng anh không cần làm việc à?”

“Không sao.”

“Nếu công ty phá sản thì sao bây giờ?”

“Phá sản thì phá sản, anh chỉ đến giúp đỡ thôi, cô sẽ không trách anh đâu.”

“Cậu chủ à, hình như anh chưa từng đi làm thì phải?”

“Ừ, anh vừa tốt nghiệp thạc sĩ.”

Được rồi, vẫn còn rất trong sáng.

Trần Giản nắm tay Chu Cảnh Lâm, nhìn những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập, khi trái tim cô trở nên tự do, những thứ này không còn đáng ghét nữa.

“Chu Cảnh Lâm, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh, trong những ngày tháng mưa gió u ám của cuộc đời em, giống như một tia nắng ấm áp, xua tan mây đen, đánh thức sự trong sáng và nhiệt huyết trong trái tim em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play