Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 35


3 tuần

trướctiếp

"Chàng trai im lặng ăn một ít trái cây, cảm giác kích thước và hương vị có chút giống anh đào, vô cùng thanh ngọt, nhưng lại không có hạt, anh không khỏi hỏi:

"Đây là quả gì?"

"Không biết nha."

Phong Tri Ý cố ý nói:

"Hôm nay tôi mới hái ở sau núi, để anh thử độc trước."

Chàng trai cầm trái cây bên mép cứng đờ:

"..."

Phong Tri Ý cười khẽ.

Chàng trai mím môi, tiếp tục ăn như không có việc gì xảy ra.

Ăn được một chút thì bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc anh chợt tỉnh dậy, trời đã gần sáng.

Một mình anh nằm nghiêng trên rơm khô dưới mái hiên nhà ăn.

Không có chăn, không có bát cháo, càng không có cô gái có giọng nói uyển chuyển dịu dàng kia, giống như đêm qua là một giấc mơ của anh mà thôi.

Chỉ có quần áo khô ráo trên người, còn có cảm giác toàn thân ấm áp, cùng với trạng thái sức khỏe đã hạ sốt không có cảm giác nặng nề, làm cho anh xác định tối hôm qua không phải là mơ.

Trong khi anh đang cảm thấy như một giấc mơ, thì có tiếng ồn từ xa đến gần.

Chàng trai vội vàng đứng dậy, sửa sang lại rơm rạ bị anh đè bẹp, sau đó trở lại dưới gốc cây, nhanh chóng trói mình trở lại nguyên dạng.

Vừa trói xong, tiếng ồn ào kia liền từ cuối ngõ nhỏ đi vào tầm mắt, là một đám người vội vàng hoảng hốt dùng cáng khiêng người chạy tới chỗ máy kéo bên này.

Đợi họ đến gần, anh có thể thấy rõ sắc mặt của bọn họ còn mang theo kinh hãi cùng khủng hoảng khó hiểu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chàng trai hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên cáng.

Thị lực của anh thực sự rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên cáng là một ông già da mồi, vẫn đang hoài nghi nhân sinh hỏi"

"Sao lại có thể như vậy?"

Chàng trai ngẩn ra, người này là ai?

Mỗi một người trong Mộng Trang đại đội anh đều nhớ rõ, nhưng lại chưa từng thấy ông già tóc trắng như tuyết, làn da già nua như vậy.

Anh lại nhìn người bê cáng, đây hình như đều là... Người nhà bí thư Tiền?

Nhìn mẹ bí thư Tiền run rẩy lau nước mắt, vợ bí thư Tiền kêu trời kêu đất, con cái của bí thư Tiền kinh hoảng mà sợ hãi.

Anh mắt chàng trai nhìn trở lại trên trán ông già có miếng băng gạc quen quen.

Anh nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt khó tin dần dần mở to.

Ông già kia, là bí thư Tiền hơn ba mươi tuổi?!!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Người này ngày hôm qua vẫn là thanh niên vênh váo tự đắc, tinh thần phấn chấn, sao trong một đêm lại biến thành lão già bảy tám mươi tuổi?!

Thấy mọi người chạy đến sân phơi nắng, chàng trai vội vàng cúi đầu rũ mắt che đi kinh ngạc.

Không biết vì sao, hắn không hiểu sao lại nghĩ đến cô thanh niên trí thức nhỏ có giọng nói dịu dàng mềm mại tối hôm qua.

Động tĩnh hỗn loạn phía này đánh thức người ở gần đó, mọi người nhao nhao chạy ra vây xem là có chuyện gì xảy ra.

Đợi mọi người hỏi rõ người nằm trên cáng kia đúng là Tiền bí thư, thì đều kinh hãi liên tục lui về phía sau.

Có một bà già thực thụ run rẩy chống nạng nhìn bí thư Tiền già hơn cả mình thì lẩm bẩm:

"Ngẩng đầu ba thước có thần linh, người làm, trời đang nhìn, làm người quả nhiên không thể không có lương tâm, nếu không sẽ bị báo ứng."

Đại đội trưởng nhận được tin tức đang vội vàng chạy tới nghe nói như vậy thì nghiêm mặt:

"Thím này! Lúc này đừng có lải nhải cái gì thần quỷ, không muốn sống nữa sao?!"

Hai mắt cụ già đục ngầu liếc xéo ông ta, khóe môi giống như vỏ cây khô nhếch lên cười lạnh, như có như không nhìn lướt qua chàng trai còn bị trói quỳ trên cây, ý có ý không chỉ:

"Đại đội trưởng, ông không cảm thấy tội lỗi sao?"

Đại đội trưởng quay đầu nhìn thấy chàng trai cúi đầu bị trói vào trên cây không nhúc nhích, không biết sống hay chết, trong lòng rùng mình, trầm giọng nói:

"Chuyện gì thế này? Tại sao cậu ta vẫn bị trói ở đây?!"

Bên cạnh có người mặt ngượng ngùng cười cười:

"Không phải hôm qua đã quên đó sao?"

Nói xong vội vàng chạy tới cởi trói cho chàng trai.

Sau khi cởi trói, chàng trai giãy ra khỏi tay người kia rồi gian nan đứng dậy, không thèm nhìn náo nhiệt bên này một cái, xoay người khập khiễng rời đi.

Đại đội trưởng nhìn bóng lưng yếu ớt của chàng trai dần dần đi xa, nghĩ đến bà già lải nhải thần minh báo ứng.

Lại kinh ngạc nhìn bí thư Tiền nằm trong xe đầu kéo, trong lòng ông ta dao động cùng mờ mịt trong nháy mắt.

Già nua trong một đêm là báo ứng sao?

Trong đại đội bọn họ phụ trách giáo dục tư tưởng, tác phong dân chúng, vậy mà sau một đêm tiền bí thư trở nên già nua, từ thanh niên hơn ba mươi tuổi biến thành lão già chừng bảy tám mươi tuổi!

Chuyện quỷ dị như vậy, giống như một giọt nước lạnh rơi vào trong chảo dầu nóng bỏng, trong nháy mắt nhanh chóng nổ tung, đem toàn bộ Mộng Trang đại đội nhốn nháo cả lên!

Sáng sớm, sau một đêm ngon ngủ mọi người đều tinh thần sáng láng chạy ra vây xem.

Khi nhìn thấy người trong đại đội hoảng sợ mà vội vàng dùng máy kéo, đem bí thư Tiền tóc bạc da mồi, đang suy sụp phát điên chuẩn bị đưa đến thị trấn khám bệnh, ai nấy đều kinh hãi đến mức miệng há hốc đủ để nhét trứng gà vào.

Phong Tri Ý đi theo nhóm thanh niên trí thức chạy ra xem náo nhiệt đứng ở trong đám người vây xem ven đường.

Cô nhìn kẻ mặt góc cạnh tóc bạc da mồi nằm trong máy kéo, khóe miệng lạnh lẽo khẽ nhếch lên:

Hiện tại, cuối cùng anh cũng không có sức lực đi giày vò người khác rồi chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp