Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 26


3 tuần

trướctiếp

"Ông à, ông cố gắng một chút, cháu sẽ đi mời bác sĩ đến ngay!"

Tuy rằng cô cũng có thể cứu chữa, nhưng không thể vô cớ ra tay!

Và thuốc đến từ đâu? Cô cần phải mượn trạm y tế trong đại đội để che mắt người khác.

"Vô dụng thôi, không mời được đâu."

Giọng điệu cụ già không biết là bi thương hay thê lương:

"Trong đại đội không cho phép những phần tử xấu như chúng tôi khám bệnh."

Phong Tri Ý vội vội vàng vàng chạy đến cửa thì dừng bước, cô không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại:

"Ngay cả đi khám bệnh cũng không cho sao?!"

Những người bị kết án tử hình vẫn được hưởng nhân đạo, thời đại này lại vô lý như vậy sao?

Cụ già lặng lẽ bình tĩnh khẽ gật đầu:

"Được rồi, cô mau rời đi đi! Bằng không bị người ta nhìn thấy, cô cũng phải bị xử phạt. Chúng tôi cố gắng được thì chống đỡ, cố gắng không được thì thôi vậy."

Mới nói mấy câu, giọng nói của cụ già liền suy yếu mệt mỏi đến vô lực, chắc là cũng bị thương.

Nghe được tiếng bước chân vội vã phía sau, Phong Tri Ý quay đầu lại, thấy chàng trai trầm mặc kia ôm một cái chăn bông rách được vải dầu quấn lại, đội mưa chạy về.

Hơn nữa, trong tay còn xách theo cái sọt tre và ô mà cô đã ném bên đường trước đó.

Thì ra anh ấy vừa mới đi tìm chăn bông khô sao?

Phong Tri Ý bị anh nhắc nhở thì động tâm, cô nhớ tới cái gì rồi lập tức chạy ra ngoài.

Chàng trai đang đi vào bên trong dừng lại, cứng đờ giữ động tác đưa cho cô sọt và ô, anh quay đầu mặt không biểu tình nhìn bóng lưng cô nháy mắt biến mất trong mưa bụi một cái.

Sau đó yên lặng đặt sọt tre và ô ở bên cạnh, anh tháo vải dầu ra trải chăn lên rơm rạ khô ráo, lại đem quần áo khô trong chăn kẹp cho các cụ già lần lượt thay ra.

Sau khi thay quần áo xong, anh lại lấy một cái khăn rách, thấm nước mưa bên ngoài nhà làm ướt, rồi tỉ mỉ lau sạch vết thương cho cụ già.

Đột nhiên, một trận bước chân dồn dập tới gần, chàng trai đang lau vết thương cho cụ già căng thẳng cả người, anh dừng tay, cảnh giác quay đầu lại, thì nhìn thấy Phong Tri Ý cõng trên lưng theo một cái túi lớn, còn ôm chăn bông đi quay lại.

Trạng thái căng thẳng chàng trai thoáng buông lỏng, anh quay đầu lại tiếp tục cẩn thận lau vết thương cho cụ già.

Phong Tri Ý ôm chăn bông chạy vào lấy vải dầu chắn mưa ra, sau đó run rẩy đắp chăn lên cho cụ già.

Chàng trai cũng chỉ lấy được hai cái chăn rách nát, vốn dĩ không đủ để ba người già giữ ấm chống rét.

Lúc này Phong Tri Ý thấy ba cụ già đều đã hôn mê, cô lấy thuốc cùng nước nóng trong ba lô ra, rồi ngồi xổm trước mặt cụ già bị thương nặng nhất kia, vừa định nhét thuốc vào miệng ông ta thì cổ tay cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lại!

Cô ngước mắt lên, thấy chàng trai dùng đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm mình, sắc mặt hờ hững không gợn sóng trầm thấp mở miệng:

"Thuốc không thể uống bừa."

Lúc trước ở trong mưa bụi vội vàng cứu người cô chỉ nhìn góc nghiêng, Phong Tri Ý lúc này mới phát hiện chàng trai này mày kiếm mắt sáng rất đẹp, ánh mắt vừa đen vừa sâu, giống như đầm sâu không gợn sóng.

Khuôn mặt rất chính trực, đường cong hoàn mỹ, cho dù khuôn mặt vừa gầy vừa tái nhợt, vẫn có một loại cảm giác đẹp đến mức làm cho người ta liếc mắt một cái là tim đập thình thịch.

Xinh đẹp tuyệt trần, què chân...

Phong Tri Ý âm thầm ổn định nội tâm điên cuồng của mình, chẳng lẽ đây chính là nhân vật phản diện trong truyền thuyết sao? Nhưng vì sao nhìn qua, lại là một chàng trai trong sáng, mỏng manh, cô độc như vậy?

Cũng may Phong Tri Ý kiến thức rộng rãi nên không có thất thố tại chỗ.

Cô cũng không để ý đến chuyện chàng trai kia làm cô giật mình và bàn tay lạnh lẽo của anh, cô vội vàng giải thích:

"Đây là thuốc đông y trước kia khi bị cảm sinh bệnh tôi đã dùng, cho dù không bị cảm sốt cũng có thể phòng ngừa xua khí lạnh, vô cùng hiệu quả. không tin thì tôi ăn một viên cho anh xem!"

Nói xong, cô ném một viên thuốc vào miệng nuốt "ực" một cái!

Thực ra đây là linh dược trong không gian của cô lúc tận thế, lại dùng dị năng hệ mộc đặc chế thành thuốc viên, có thể cứu mạng, có thể điều dưỡng thân thể, hiện tại cô đang ăn mỗi ngày.

Nếu không thì với tình trạng của mấy cụ già này đều đã dầu hết đèn tắt, thuốc cảm bình thường hoàn toàn không cứu được bọn họ.

Chàng trai hình như không ngờ cô lại lấy thân thử thuốc, anh giật mình, sắc mặt dịu đi một chút, chậm rãi buông tay ra.

Phong Tri Ý vội vàng cho mỗi cụ già một viên thuốc, cũng lặng lẽ dùng dị năng giúp bọn họ hấp thu dược lực, dùng dị năng xua đuổi khí lạnh cho bọn họ, thuận tiện thanh trừ bệnh cũ lâu ngày trong cơ thể một lần nữa.

Mặc dù một lần điều trị thanh lọc không đạt được hiệu quả chữa bệnh, nhưng ít nhất có thể làm chậm làm giảm các triệu chứng đau đớn, cơ thể cũng sẽ khỏe nhanh hơn.

Làm xong quay đầu lại, thấy chàng trai đang buộc ván gỗ vào đùi một cụ già, Phong Tri Ý đứng dậy đi qua:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp