Sau đêm hôm đó, Yên Tử quyết định sẽ nỗ lực theo đuổi lại Thụy Ân. Vì vậy, chờ cho Hiểu Nhan cất bước rời khỏi địa bàn nhà họ Nhã, Yên Tử mới xấp lịch thực hiện kế hoạch của mình. Cho nên, mới hừng sáng hôm nay, khi đồng hồ báo thức vừa reo, Yên Tử đã lật đật ngồi dậy, một hai động tác làm vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo, liền bay xuống nhà bếp, dự định làm một bữa sáng bất ngờ và đầy ấm cúng cho cả nhà, đặt biệt là Thụy Ân yêu dấu của cô.

Nhưng mà, đời không như là mơ, lúc mà Yên Tử vừa đi đến cửa phòng bếp, đã nghe được tiếng dao thớt va chạm, nhanh chóng mở cửa bước vào, trước mắt là Thụy Ân với cái tạp dề màu đen, váy ngủ trắng tinh, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, làm Yên Tử nhìn muốn rớt con mắt xuống sàn.

È hèm, sắc tức thị không, không tức hộc máu......

Yên Tử: " Em có thể phụ hay không? "

Nhẹ nhàng đi lại đứng ở một bên, Yên Tử cố gắng biến mình trở thành một con chim bé bỏng, đáng yêu nhất có thể, cái quan trọng là người trước mặt có thiện cảm với mình là được rồi, cần gì phải sợ đội quần hay không.

Hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ méo cần biết Thụy Ân có đồng ý hay không, mắt thấy nàng đang xắt cải, cô liền giật dao trên tay của nàng, cười khì như con bệnh.

Yên Tử: " Này là nấu canh phải không? Cứ để em làm cho. "

Hì hục xắt như con điên, Yên Tử ép mình phải hiền lương thục đức, ông cố nội của cô có dạy rằng: muốn nắm được vợ, trước hết phải nắm được cây dao. Thứ nhất là để xắt đồ ăn, thứ hai là chém tình địch.

Bởi vậy, để làm cháu ngoan con giỏi, Yên Tử cố gắng tiếp thu truyền thống lâu đời của cả dòng họ.

Thụy Ân: " Này là để xào, không phải nấu canh. "

- _-°°° ..... Éc...... ~~~~

Yên Tử: " Haha, nấu hay xào gì cũng ăn vào bụng mà, chỉ là cái này to hơn bình thường một chút mà thôi. Haha... "

Yên Tử chảy mồ hôi, sự tình lại bị trật quẻ nữa rồi. Mắt thấy Thụy Ân định bê cái nồi nước sôi xuống, cô liền dẹp việc xắt rau củ gì đó qua một bên, nhàu tới kéo nàng lại.

Yên Tử: " Ấy, cái này để em, nóng lắm a,..... Ahhh.... Má ơi!!! "

Tại cái tội tâm hơ tâm hất, cứ tưởng cái nồi có bộ phận cách nhiệt ở tay cầm, Yên Tử dại dột cầm lên, Thụy Ân còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì sự cố đã xảy ra. Theo tiếng la của Yên Tử, cái nồi vừa được nhấc lên một nửa đã bị bỏ xuống, nước bên trong văng ra tung toé, ở không làm gì, văng vài miếng lên tay Yên Tử cho vui. É, nóng muốn tuột quần, cô gào lên một tiếng liền ôm tay lui lại.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến Thụy Ân không kịp trở tay, cho đến lúc Yên Tử thét lên, nàng mới tỉnh lại. Mắt thấy Yên Tử ôm cánh tay lùi lại, nàng cũng bất chấp hai người còn xa lạ cái gì, trực tiếp lao tới kéo cô về phía mình.

Thụy Ân: " Tử! Em làm sao rồi? Em có sao hay không? Đừng làm chị sợ a? "

Giống như một phản ứng tự nhiên, Yên Tử bỏ qua cơn đau rát trên tay, tròn mắt nhìn người đang ôm mình trong lòng. Vừa nãy, Thụy Ân vừa gọi tên mình a? Cách gọi quen thuộc này....giống như nàng chưa từng bị mất trí nhớ.

Yên Tử: " Chị, vừa gọi em là gì? "

Thụy Ân: " Tôi gọi là gì thì có quan trọng sao? Mau đi xử lý vết thương nhanh đi. "

Bỏ qua vẻ thắc mắc của Yên Tử, Thụy Ân một mạch lôi cô ra ngoài phòng khách, tiến hành băng bó trị thương.

Thụy Ân: " Ai sai, ai mượn, ai biểu hả? Tôi có thỉnh cô vào phụ tôi hay không? Nếu có lòng thì sao không đi dọn chén bày đĩa, lăng xăng trong bếp làm gì? Cô là muốn phụ giúp hay muốn phá hoại hả?... "

Yên Tử bị mắng đến ngậm luôn cái miệng lại, câu hỏi lúc nãy cũng bị cô gát lại, chắc lúc nãy mình nghe nhằm rồi chăng? Người trước mặt vẫn không thay đổi thái độ, ngoại trừ băng bó vết thương cho mình có chút nhẹ nhàng, thì ngoài ra không có gì khác lúc mới gặp nhau.

Bộp..., Đột nhiên có chút ủy khuất, Yên Tử cúi đầu nhìn chân, nước mắt không ngừng lách tách rơi ra, không phải cô muốn khóc, chỉ là nước mắt tự rơi mà thôi.

Không thấy Yên Tử trả lời lại, theo như suy đoán của Thụy Ân, thì đáng lẽ ra cô phải nhao nhao lên, há miệng xả súng lại mới đúng chứ? Đằng này, một khoảng không bị dành cho im lặng. Tò mò ngẩng mặt lên nhìn, lại thấy cô tủi thân cắn răng khóc thúc thít, trông giống như đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhất thời, tim của nàng thắt lại một cái, có gì đó khó chịu mà nàng cũng không rõ, rất muốn vươn tay ôm lấy người trước mặt này, nhưng mà....bàn tay đưa ra được một nữa đành rút lại.

Thụy Ân: " Rất đau sao? "

Yên Tử dự định lắc đầu, cô nghĩ Thụy Ân tưởng mình đau nên mới vậy, nhưng mà cũng không sai, cứ qui là do đau đi, quan trọng là đau ở trong lòng, chứ không phải do vết thương gây ra.

Đột nhiên trên tay mát lạnh, ngẩng đầu phát hiện Thụy Ân đang ra sức thổi thổi vào vết thương. Bất chợt cảm thấy ấm lòng hơn, Yên Tử rất muốn khoảnh khắc này trôi qua lâu thêm chút nữa, đâu mơ tưởng nó dừng lại, quá vô lý, chỉ cần lâu một chút là được rồi.

- " Hai đứa thức sớm quá ta....haha "

- _-••••

Đệch! Ước mơ của ta!

//////____//////

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play