Trước ngực tê dại, như là bị người ta tiêm thuốc tê, rất khó chịu nhưng có chút thoải mái. Tịnh Lâm vốn dĩ cho là cảm giác sắp chết kia là do Yên Tử gây ra, nhưng khi cô triệt để dừng hết thảy mọi động tác thì nàng cảm thấy thà cô cầm dao đâm nàng đi cho xong.

Chết tiệt!

Cảm giác tê dại lại lần nữa dấy lên, bụng dưới trở nên căn thẳng, hai con tiểu bạch thỏ bị đầu lưỡi Yên Tử trêu chọc ngày càng căn cứng, dựng đứng lên, Tịnh Lâm đã thật sự bị đánh bại rồi. Thân thể quá ư là khó chịu, cảm giác trống rỗng hầu như muốn hủy diệt cả người nàng, suy nghĩ chống lại đều tiêu tan không còn gì cả. Tịnh Lâm không ngừng cọ xát vào Yên Tử, bụng dưới lại một hồi căng thẳng, trướng lên, đem đầu gối chống đỡ giữa hai chân Tịnh Lâm, trong cơ thể không ngừng kêu gào, áp lực dục vọng bị đè nén từ trước trong một khắc này toàn bộ bị bộc phát.

Tịnh Lâm : " Ngô ~~.... ân.... "

Yên Tử: " Lâm.... "

Nhìn người dưới thân ánh mắt mê ly, thanh âm của Yên Tử mơ hồ trở nên khàn khàn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đánh lên đóa anh đào làm cho Tịnh Lâm không thể chịu nổi.

Tịnh Lâm: " Ưm....mm.... aaaahhh.... "

Yên Tử bị thanh âm ôn nhu của Tịnh Lâm cuốn hút, đầu lưỡi linh động lướt qua bụng nàng, đưa tay vén nhẹ làn váy lên, ngậm lấy viên châu mượt mà cách lớp vải trắng mỏng manh, khẽ liếm lộng trêu trọc.

Tịnh Lâm : " hơơ.... ách....... ưm... " Tịnh Lâm có chút chịu không nổi, run run muốn kẹp lại hai chân, lại bị Yên Tử bá đạo đem một chân của nàng khoác lên vai.

Tịnh Lâm: " Tử....Tử.... dừng....dừn...gg...ân... " thanh âm của Tịnh Lâm mang theo một chút run rẩy. Yên Tử đưa tay kéo xuống luôn tầng vải cản trở kia, ngón tay lướt qua bụng, sau đó rốt cuộc xuống tới động khẩu của nàng, ân...., hảo ướt át, đưa tay phủ lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn lấy.

Yên Tử: " Lâm..., chị thật hư nha ~ "

Tịnh Lâm: " Haa.... ơơ.... "

Cảm thấy như đang trôi nổi giữa tám tầng mây, cúi người xuống, mãnh đất đen tuyền bị Yên Tử nhìn không xót một cái, Tịnh Lâm không được tự nhiên muốn giãy giụa nhưng nhanh chóng bị đình chỉ mọi động tác. Bởi Yên Tử đã ngay lập tức không do dự hướng tới nơi dòng suối đó mà hôn lên, nụ hoa phấn hồng bị cô vừa liếm, vừa mút, thỉnh thoảng lại đè mạnh một cái như trừng phạt.

Tịnh Lâm: " aaahhh..... khó chịu quá.... ân ~ "

Tịnh Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, Yên Tử nghe được lời này liền biết rõ chính mình đã kích thích nàng, rời đi tiểu huyệt động, lần nữa hôn lên môi Tịnh Lâm, tay ở trên cánh hoa nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn, cảm giác cửa động đã rất ẩm ướt mới nhẹ nhàng di dời tới. Tịnh Lâm nhắm mắt lại tận hưởng thời điểm lột xác thành nữ nhân, nhưng là chờ cả buổi cũng không thấy Yên Tử có bất kỳ động tĩnh gì, nghi hoặc mở mắt ra nhìn, thấy ánh mắt Yên Tử có một tia đau lòng với do dự, nàng thầm nghĩ nữ nhân như vậy đời này nàng vô luận thế nào cũng không buông tay. Tịnh Lâm đột nhiên ghì đầu Yên Tử xuống, hôn lên môi cô, một tay bắt lấy tay Yên Tử trước cửa động, trượt vào. Chật hẹp, gắt gao quấn lấy, Tịnh Lâm không khỏi hô hấp có chút dồn dập, nhắm lại hai mắt, trực tiếp kéo mạnh một cái, Yên Tử cảm thấy ngón tay thon dài của mình đi vào xuyên qua lớp màng mỏng manh, Tịnh Lâm cảm nhận được hạ thân nóng như lửa đốt cùng với cảm giác xé rách đau đến tê tâm liệt phế. Bất chợt nghĩ đến có thể chính thức trở thành nữ nhân trong tay Yên Tử, nội tâm không khỏi hạnh phúc, nước mắt tùy ý theo khóe mắt chảy xuống.

Yên Tử không nghĩ tới Tịnh Lâm sẽ dùng cách này, cô không biết tột cùng cái kia thoáng cái có bao nhiêu đau đớn, nhưng cô có thể cảm nhận được là rất rất đau, cho dù Tịnh Lâm có che giấu thế nào đến tột cùng thì biểu hiện của cơ thể nàng cũng không thể lừa cô được. Bởi vì đau đớn mà trong nháy mắt thân thể run rẩy, Yên Tử ngẩng đầu lên thấy được ánh mắt tràng đầy hạnh phúc của Tịnh Lâm, cô liền đưa tay lau đi giọt nước mắt cho nàng.

Yên Tử: " Lâm.....em yêu chị..! "

Liền như ngay sau câu nói đó, cơ thể căng cứng vì đau của Tịnh Lâm cũng buông lỏng thư giản hơn, dường như nơi kia đau đớn cơ bản là không còn nữa, chỉ đọng lại cảm giác mông muốn nhiều hơn, khiến bất giác hông Tịnh Lâm lắc lư chuyển động.

Tịnh Lâm: " Uưm..... muốn.. "

Yên Tử nắm ngay được điểm mấu chốt, ngón tay bên trong cũng bắt đầu di chuyển.

Tiếng rên rỉ ngày càng lớn, trong không gian tĩnh lặng chỉ có gió và lá cây. Mặt trời bắt đầu xuống, màu vàng rực của hoàng hôn ánh lên hai mỹ nhân đang say sưa triền miên, dây dưa bên nhau, không khí lúc này còn nóng hơn trời tháng 3. Yên Tử cúi xuống chơi đua với hai hạt đậu hồng trong khi tay vẫn còn đang ra vào đều đặn, mang theo một lượng lớn ái dịch ào ạt tràn ra bên ngoài, Tịnh Lâm hư thoát, cũng không ngừng ghì chặt cơ thể Yên Tử, cắn môi cật lực khắc chế âm thanh thoát ra.

Tịnh Lâm: " Ưm.... Tử..khôn..gg...đượcccc..!!!! "

Tiếng thét chói tai mang theo tia khoái cảm đánh dấu sự thăng hoa đạt đến mức giới hạn của Tịnh Lâm. Mô hôi túa ra như vừa mới tắm xong, Tịnh lâm thân thể run rẩy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tiếng hừ hừ phát ra yêu mị, liêu nhân.

Dừng một lát, ngón tay Yên Tử chưa hề rút ra lại bắt đầu làm loạn trong cơ thể của Tịnh Lâm, khiến nàng bất đắt dĩ một lần nữa rên lên.

Tịnh Lâm: " aaahhhh.... đừng..... lưu manh...hhhh.... "

Cơ thể Tịnh Lâm căng cứng theo động tác linh hoạt của Yên Tử, môi lưỡi cô lại không vội không lạnh khám phá từng tấc da tấc thịt nàng, không ngừng khiêu khích, trêu ghẹo, chậm rãi châm lên ngọn lửa nhỏ kia.

Tịnh Lâm : " Tử....Tử....đến, đã...đến... ân " tiếng rên rỉ của Tịnh Lâm là đủ mê hồn, Yên Tử không ngừng ở động cốc ra vào mãnh liệt khiến nữ nhân cường ngạnh ngày thường nở rộ dưới thân cô thêm một lần nữa.

Lần 2, lần 3,.... lần thứ n

Tay Yên Tử tê rần, nằm gục xuống trên người Tịnh Lâm đã muốn mê man, hai tay gắt gao siết lấy cơ thể nàng, tiếng thở hổn hển vẫn âm ỉ phát ra, tạo nên không khí ngượng ngùng của niềm hạnh phúc.

Yên Tử : " Lâm....còn đau không? "

_____________

Au: ối trời ơi, bệnh hoạn mà tui vẫn phải vì đất nước hi sinh. Mấy thím thấy sao? Không hay thì cũng phải chịu a, tui đã sức cùng lực kiệt rồi!

😭😭😭

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play