Ban Nhược người này rất kỳ lạ, trông có vẻ như không nghiêm túc cũng chẳng có trách nhiệm gì, sống mơ mơ màng màng qua ngày, nhưng Giang Nguyệt chỉ biết, hắn sẽ cùng nàng luyện kiếm, sẽ tham gia vào kế hoạch của bọn họ khi Chúc Thành không đòi được lương thiếu, hắn dưới vẻ ngoài vỡ nát có một tấm lòng tốt.

 

Giang Nguyệt không tin, nàng kéo hết y quan trong doanh trại đến xem một lượt, tất cả đều cùng một lời, đều bảo nàng hãy nói chuyện với Ban Nhược, hoặc là cho hắn một cái c.h.ế.t êm ái, tất cả các loại thuốc giảm đau đối với hắn đều không có tác dụng bao nhiêu.

 

Cuối cùng nàng yên lặng, dùng bột thuốc phủ đầy người Ban Nhược, ngồi bên giường, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng, hỏi hắn có muốn ăn gì, hoặc muốn nói gì, vắt một chiếc khăn ấm lau sạch vết m.á.u trên mặt hắn, chỉnh lại tóc, nước mắt của nàng rơi một giọt, nàng liền nhanh chóng lau đi, sợ rơi lên vết thương của hắn, tăng thêm đau đớn.

 

Ban Nhược không còn đau như trước, hắn sắp chết, nhưng cười rất mãn nguyện: “Muội đừng khóc, ta rất vui, mười năm rồi, cuối cùng ta cũng có thể chết. Sau khi ta chết, muội hãy ở bên Nhiếp Chiếu, hắn chỉ có muội, hắn không thể rời xa muội.”

 

Giang Nguyệt lau mồ hôi do đau đớn mà chảy ra của hắn, không hiểu ý của hắn.

 

“Mười năm nay ta cầu sinh không được, cầu tử không xong, thực ra đã sớm không muốn sống nữa, nhưng nhà họ Thẩm đời đời có khí khái, ta quá bẩn thỉu, c.h.ế.t rồi không dám đối mặt với tổ tiên, giờ c.h.ế.t vì kháng địch, c.h.ế.t rồi cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, ta cuối cùng không cần sống nữa. Tiểu Nguyệt Nhi, muội phải vui cho ta…”

 

Giang Nguyệt chưa từng hỏi về thân thế của Ban Nhược, đêm nay hắn sắp chết, dưới ngọn đèn vàng mờ, hòa với mùi m.á.u nhè nhẹ khắp phòng, mới chậm rãi kể cho nàng nghe.

 

Mọi thứ về hắn, quá khứ của hắn, như bức màn bí ẩn được vén lên trước mặt nàng.

 

“Mười năm trước, gia gia ta Thẩm Tri Hứa và nhạc phụ Giang Án vì qua lại thân thiết với Ai Thái Tử, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị đã bị lấy cớ đày đi, thực ra nói là nhạc phụ cũng không chính xác, lúc đó ta và Bách Ý chưa thành thân.

 

Gia gia và nhạc phụ tuổi cao bệnh nặng, trên đường bị lưu đày, chỉ còn lại ta và Bách Ý, chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, giờ đây cùng nhau hoạn nạn, bèn bái nguyệt kết làm phu thê dưới gốc cây ven đường.”

 

Ban Nhược dường như chìm vào hồi ức, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, “Trên đường, hai viên quan áp giải uống rượu, định làm điều bất chính với nàng, chúng ta hai người suốt dọc đường chỉ uống cháo loãng ăn rau dại, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, ta bèn quỳ xuống cầu xin bọn họ tha cho Bách Ý, họ nói được, bèn bắt Bách Ý, để nàng tận mắt chứng kiến phu quân mình là một nam nhân bị hai nam nhân khác thay nhau làm nhục.

 

Ta biết Bách Ý tính tình cương liệt, không ngờ nàng nghĩ rằng do mình liên lụy đến ta, đêm đó liền ám sát hai người bọn họ không thành mà tự vẫn. Ta chôn cất Bách Ý, để báo thù cho nàng, chỉ có thể cố ý chiều theo bọn họ, đổi lấy bữa ăn no mỗi ngày, giảm bớt sự cảnh giác của bọn họ, cuối cùng trong một đêm đã siết cổ c.h.ế.t cả hai.”

 

Nói đến Giang Bách Ý, Ban Nhược dường như mới thật sự sống lại, trong mắt lộ ra sự tưởng nhớ và vô tận thù hận, hắn cũng có những lời lải nhải muốn nói với Giang Nguyệt: “Muội không biết Bách Ý là một nữ tử tốt biết bao đâu, nàng rất tốt, hoạt bát lanh lợi, thiện lương nhiệt tình, tuy đôi khi nàng giận không để ý tới ta, nhưng chỉ cần ta thật lòng dỗ dành, nàng sẽ không còn giận ta nữa, ta đã từng nghĩ đến việc cùng nàng sống trọn đời, ta nghĩ rằng dù có bị lưu đày, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

 

Hắn ngừng một lát, bỗng nhiên bộc phát ra tiếng thét lớn đầy kích động: “Nhưng tất cả đã bị hủy hoại, ta không thể c.h.ế.t nhục nhã để phụ lòng tiên tổ, cũng không thể quên hết mọi chuyện để bắt đầu lại từ đầu.

 

Ánh mắt đau đớn đêm đó của nàng, ta không thể quên được, mười năm không dám quên, ta chỉ có thể từng lần từng lần khuất phục dưới thân những nam nhân kia, khi nhìn thấy những khuôn mặt ghê tởm của bọn chúng, ta mới có thể trải nghiệm lại nỗi đau đêm đó, những vết thương ấy sẽ khắc sâu thêm dấu ấn trên cơ thể ta, chỉ khi đau đớn, ta mới cảm thấy mình đang sống.

 

Ta từ ngày đó đã biết ông trời làm sao đùa cợt với số phận, làm sao đem số mệnh của muôn vật sinh linh đặt trong lòng bàn tay đùa giỡn, cái gì mà đàn ông phong lưu phụ bạc mỹ nhân, cũng chỉ là một nhánh cỏ dại trong mắt hắn.”

 

Tâm trạng hắn kích động đến vậy, cơ thể vốn yếu ớt giống như một cây cung bị kéo căng, Giang Nguyệt run rẩy lau nước mắt cho hắn, Ban Nhược dần bình tĩnh lại, thở hổn hển, dường như đau đớn hơn nhưng lại có một nụ cười an tĩnh: “Giờ đây ta đã có một cơ hội quang minh chính đại để chết, xuống âm phủ cũng có thể quang minh chính đại gặp gia gia, phụ thân, nhạc phụ, còn có Bách Ý, ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Muội có chúc phúc cho ta không?”

 

Giang Nguyệt hé miệng, nhưng phát hiện khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt, trong họng cũng không thốt ra được lời nào, sau một hồi mới méo mó thốt ra vài chữ: “Chúc phúc cho huynh.”

 

Nếu đây là điều huynh luôn mong muốn, thì ta chúc phúc cho huynh.

 

“Nếu chúc phúc cho ta, g.i.ế.c ta đi, để ta sớm một chút gặp họ, hiện giờ ta thật sự rất đau, cho ta một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng. Sau khi ta chết, hãy chôn ta dưới gốc cây thông thứ sáu ở phía đông Phủ Tây Phi Lưu Phố.”

 

Hắn nói đau, là vì thuốc giảm đau mà Giang Nguyệt bôi cho hắn đã mất tác dụng, nhưng chỉ mới hai khắc. Giang Nguyệt lắc đầu, run rẩy rắc thêm một lớp thuốc lên người hắn.

 

Nhưng thuốc lại một lần nữa nhanh chóng mất tác dụng.

 

Một khắc…

 

Nửa khắc…

 

Cuối cùng, thuốc giảm đau đã hoàn toàn không còn tác dụng với hắn, Ban Nhược quằn quại trên giường, bọt m.á.u trộn với thuốc rơi rào rào, mặt vì đau mà xanh tím xen lẫn, mồ hôi tuôn như mưa, gân xanh nổi lên, tầm nhìn của hắn đã mờ đi, nhưng vẫn nhìn về phía Giang Nguyệt mà gào thét: “Giết ta! Giết ta! Cầu xin muội!”

 

Nỗi đau của hắn đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, Giang Nguyệt biết, dù xét theo lý lẽ nào, thì tốt nhất hắn nên chết, và c.h.ế.t một cách thanh thản, sống sót chỉ là một sự tàn nhẫn.

 

Cuối cùng nàng trong vô số lời van xin của Ban Nhược, rút ra thanh đao bên hông, nhắm mắt lại đ.â.m xiên xuống tim hắn từ xương sườn, rồi rút ra, m.á.u nóng của thân nhân, giống như con người của Ban Nhược, Giang Nguyệt cuối cùng đã biết, lúc này nàng không thể khóc, nàng sao có thể lạnh lùng như thanh đao này được chứ?

 

Thân thể đang giãy giụa vặn vẹo của Ban Nhược cuối cùng đã dừng lại, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ giải thoát, hắn dường như mới nhớ ra điều gì, mở miệng, giọng khàn khàn: “Ta hình như, vẫn chưa nói với muội tên của ta, thật là quá thất lễ rồi, Tiểu Nguyệt Nhi, ta tên là, Thẩm Liên Thanh…”

 

“Liên Thanh?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Đã biết trời đất rộng lớn, vẫn thương xót cây cỏ xanh tươi, là tên của ta. Cảm ơn muội”

 

Tác giả nói rằng:

 

Thẩm Liên Thanh người này, trước khi ta xác định nam nữ chính, hắn đã được định sẵn, “Đã biết trời đất rộng lớn, vẫn thương xót cây cỏ xanh tươi.”

 

Dù đã biết mình là hạt bụi nhỏ bé trên thế gian, nhưng vẫn thương yêu những sinh linh nhỏ bé như hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play