Ban ngày Giang Nguyệt bẻ sai xương người ta, tối đến liền ôm chăn chạy đến trướng của Nhiếp Chiếu, nàng không học được thì sẽ không về ngủ.

 

Mọi người thấy là lệnh bài của Lưu tướng quân, lại thấy là đi đến chỗ Nhiếp Chiếu, liền biết nàng là muội muội của Nhiếp Chiếu, tất cả đều cho qua.

 

“Nhiếp tiểu tướng và muội muội của hắn tình cảm thật tốt.”

 

“Lớn thế rồi mà còn ngủ chung có phải không hợp không?”

 

“Ngươi đừng dùng cái suy nghĩ đen tối đó mà nghĩ về người ta, bên ngoài có nhiều người canh gác như thế, có thể làm được gì sao, người ta chỉ là do hôm nay lỡ tay g.i.ế.c người nên sợ hãi, đến tìm ca ca mà thôi.”

 

“Thật không ngờ, muội muội hắn lại g.i.ế.c được một tên gián điệp.”

 

“Nhưng Nhiếp tiểu tướng họ Nhiếp, tại sao muội muội hắn họ Giang nhỉ?”

 

“Chẳng lẽ mẹ của họ đã tái hôn?”

 

Mọi người rảnh rỗi bàn tán một hồi, cuối cùng kết luận rằng Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt là huynh muội cùng mẹ khác cha.

 

Giang Nguyệt nhẹ nhàng vén rèm, chỉ ló đầu vào, âm thầm quan sát bên trong, Nhiếp Chiếu nhìn thấy nàng, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy thật đáng yêu, tiến lên kéo nàng vào từ bên ngoài.

 

“Tại sao lại mang chăn đến?” Dù nói vậy, nhưng hắn vẫn trải chăn lên giường.

 

“Ta cảm thấy tối nay sẽ không về, nên mang theo chăn để khỏi tranh giành với huynh.” Giang Nguyệt bước đến bàn của hắn, tùy tiện lật sách trên đó, sách về binh pháp, ngũ hành Dịch Kinh, địa lý, trên đó còn có ghi chú của Nhiếp Chiếu, nàng chưa từng thấy qua, cũng không hiểu, “Thì ra để hành quân đánh trận, phải đọc nhiều sách như vậy?”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhiếp Chiếu trải ra bức vẽ khung xương đã chuẩn bị sẵn, dọn dẹp những cuốn sách còn lại: “Ôn cố tri tân, nhiều thứ là huynh trưởng đã dạy trước đây, bây giờ xem lại có cảm ngộ mới. Làm một tướng lĩnh biết xông pha trận mạc thì dễ, nhưng làm một tướng lĩnh có thể chỉ huy toàn quân thì không dễ. Muội có muốn học không?”

 

Giang Nguyệt gật đầu: “Muốn học!”

 

Đây là lĩnh vực nàng chưa từng tiếp xúc, nhưng nàng cũng tò mò: “Tam ca tương lai có cơ hội chỉ huy toàn quân không?”

 

Nhiếp Chiếu nói mơ hồ: “Lưu Tướng quân đã gần lục tuần, Ngưu tướng quân không phải là tài cầm quân, có lẽ sẽ có. Muội hỏi nhiều như vậy, đã xem hình chưa?”

 

Giang Nguyệt: “Đang xem rồi đây, Tam ca.”

 

“Muội chỉ nhìn thì có ích gì? Sờ thử đi.” Nhiếp Chiếu ngồi xuống bên cạnh nàng. 

 

Giang Nguyệt nghe hắn nói sờ thử, liền đưa tay sờ lên mặt hắn, ngón tay của nàng ẩm ướt, mềm mại như giấc mộng đêm khuya, Nhiếp Chiếu bị nàng chạm đến rùng mình, bàn tay chống xuống đất mới không ngã xuống.

 



“Đây là xương hàm trên, tam ca nên cạo râu rồi…” Nàng hoàn toàn không để ý, vừa đánh giá, vừa cúi đầu nhìn sách, ngón tay trượt từ hàm trên xuống cằm hắn, lẩm bẩm, “Đây là hàm dưới.”

 

Ngón tay nàng vẫn tiếp tục trượt xuống, xuống thêm một tấc là đến yết hầu của hắn, Nhiếp Chiếu cuối cùng cũng tỉnh ra, nắm lấy tay nàng, đặt lên cổ nàng, thở hơi gấp: “Ta bảo muội sờ mình, muội sờ ta làm gì?”

 

Giang Nguyệt ngơ ngác, cứ tưởng hắn ngồi lại gần là muốn nàng sờ hắn, kết quả là hiểu sai ý.

 

“Ồ.” Nàng vội vàng sờ cổ mình, “Đây là đốt sống cổ thứ nhất, đây là đốt sống cổ thứ hai…”

 

Nhiếp Chiếu đứng lên rót hai cốc nước, một cốc cho nàng, một cốc cho mình, rồi chống cằm ngồi cách nàng hai bước, nhìn nàng sờ xương, thỉnh thoảng chỉ bảo một chút.

 

Giang Nguyệt lẩm bẩm nhiều, chưa bao lâu nước đã uống hết, nàng muốn đứng lên đi rót, Nhiếp Chiếu đẩy cốc của mình qua: “Của ta còn chưa uống, muội uống đi.”

 

Nàng ôm lấy uống một hơi lớn, Nhiếp Chiếu liền đi rót thêm một cốc nước nóng cho nàng làm nguội.

 

Quân doanh gần Phi Lệ quan, không oi bức, nhưng có nhiều muỗi, khi Giang Nguyệt sờ đến xương ngón tay, tiện tay đập c.h.ế.t một con muỗi, Nhiếp Chiếu lại bình tĩnh, nhờ người lấy cho nàng một hộp thuốc mỡ, bôi lên cổ tay và sau tai nàng.

 

Hắn hoàn toàn không bị quấy rầy, Giang Nguyệt càng thấy không công bằng: “Sao chúng chỉ đốt muội mà không đốt huynh?”

 

Nhiếp Chiếu vặn nắp hộp, thờ ơ: “Ta vốn không bị muỗi đốt, hồi nhỏ còn tưởng những thứ này không cắn người.”

 

Giang Nguyệt lại gần, ngửi cổ áo hắn: “Có phải do hương thơm trên người huynh không? Nhưng đây là hương liệu gì, đến bây giờ vẫn còn mùi, còn có thể xua đuổi muỗi nữa?”

 

Nàng chưa từng thấy Nhiếp Chiếu dùng hương liệu, chắc là khi còn ở kinh thành dùng? Vậy thì thấm vào da thịt rồi? Hẳn là hương liệu rất quý, Giang Nguyệt luôn thấy mùi thơm này dễ chịu, ngọt ngào, ấm áp.

 

Nhiếp Chiếu đẩy đầu nàng ra khỏi cổ mình: “Muội là loài chó cũng đừng như cún con mà ngửi tới ngửi lui như vậy, không phải hương liệu, là ta sinh ra đã có.” Hắn nghiêng đầu, vành tai có chút đỏ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play