Nhiếp Chiếu tìm thấy nàng, mới thở phào nhẹ nhõm, nâng khuôn mặt nàng lên, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi nắm lấy cánh tay nàng, xoay tròn kiểm tra một vòng, trên người không có vết thương lớn, m.á.u đều là của người khác, chỉ có cánh tay trái bị trật khớp, cũng may.

 

Hắn sờ nắn nói: "Nhịn một chút, ta đoán nếu muội không bị bắt đi, thì bây giờ đang sợ hãi, không dám về thành, chỉ có rừng cây gần đây mới có thể ẩn nấp, có lẽ đang trốn ở đây."

 

Nhiếp Chiếu vừa nói, chỉ nghe "cách" một tiếng, cánh tay của Giang Nguyệt đã được nắn lại, nàng ngước mắt lên, trong đó có hàng ngàn cảm xúc, tủi thân, đau đớn, sợ hãi, do dự...

 

Nhiều đến mức khó diễn tả bằng lời.

 

Giang Nguyệt mím đôi môi khô nứt nẻ, ánh mắt càng thêm trốn tránh, mang theo giọng nói nghẹn ngào: "Xin lỗi."

 

"Hoắc Minh Ái là muội giết?" Giọng điệu của hắn có chút không dám tin.

 

Giang Nguyệt gật đầu một cách khó khăn.

 

Trong lòng Nhiếp Chiếu có một chút tự hào, nhưng nhiều hơn là nỗi đau âm ỉ, một tiểu cô nương còn chưa đến tuổi cập kê, để g.i.ế.c được bảy người nam nhân trưởng thành, phải khó khăn thế nào?

 

Bây giờ cánh tay trái cũng bị trật khớp, còn phải sợ hãi trốn tránh...

 

"Ta đã gây phiền phức cho mọi người." Giang Nguyệt cúi đầu.

 

Lý Bảo Âm sợ Nhiếp Chiếu trách mắng nàng, vội vàng mở miệng: "Là ta, nàng vì cứu ta, là ta quá nhẹ dạ tin người..."

 

"Muội xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, nhút nhát yên tĩnh, hòa nhã với người, có thể ép muội g.i.ế.c hắn, là Hoắc Minh Ái đáng chết, không trách ai khác." Ngoài dự kiến, Nhiếp Chiếu không trách nàng, chỉ đặt tay lên vai nàng, vỗ nhẹ.

 

Đến lúc này, tam ca vẫn còn nghĩ nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hòa nhã với người, nhút nhát yên tĩnh, tam ca quả nhiên thương nàng.

 

Chỉ nghe Nhiếp Chiếu đổi giọng, giọng điệu bỗng trở nên rất nhẹ nhàng: "Muội có thể g.i.ế.c được họ, chứng tỏ ta làm thầy dạy rất tốt, ta lấy làm vinh hạnh, về nhà ta sẽ làm một tấm bảng khen ngợi muội học võ có thành tựu."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, cứ như chuyện mà hai nàng gây ra căn bản không đáng kể, Giang Nguyệt và Lý Bảo Âm trong lòng không khỏi nhẹ nhõm đi nhiều, như thể tảng đá lớn đã được dời đi.

 

"Nhưng ngoài g.i.ế.c người, muội còn phải học nhiều thứ lắm." Hắn dẫn Giang Nguyệt ra khỏi cửa động, gọi Lý Bảo Âm cũng ra, để hai nàng cưỡi chung một con ngựa, nhặt lại kiếm của Giang Nguyệt, sau đó dắt ngựa đưa các nàng về nơi g.i.ế.c người, chỉ thấy chỗ ban đầu đỗ xe ngựa lửa cháy rực rỡ, gỗ bị đốt phát ra tiếng lốp bốp.

 

"Cởi áo ngoài của các muội ra, còn chỗ vấy m.á.u cũng xé xuống." Nhiếp Chiếu giơ tay ra hiệu cho hai nàng.

 

Giang Nguyệt và Lý Bảo Âm nhìn nhau, vội vàng cởi áo, xé vạt váy, vạt áo vấy máu, dọn sạch bảy tám phần trên người, đưa cho Nhiếp Chiếu.

 

Nhiếp Chiếu tiện tay ném vào biển lửa, khoanh tay đứng nhìn ngọn lửa l.i.ế.m trọn đống quần áo, phát ra mùi hôi thối như động vật bị đốt cháy, lúc này mới cất cao giọng nói: "Đây dạy cho các muội, chuyện đầu tiên sau khi g.i.ế.c người, chính là xử lý hiện trường, không được bỏ sót việc thủ tiêu chứng cứ. Một là để không làm người khác hoảng sợ, hai là để không lưu lại manh mối cho kẻ thù tìm đến, bây giờ chính là bước đầu tiên tiêu hủy dấu vết."

 

Hai nàng liều mạng gật đầu, có cảm giác không thực.

 

Chuyện trách mắng, khóc lóc om sòm và thấp thỏm lo âu vốn tưởng sẽ xảy ra đã không xảy ra, việc đầu tiên sau khi được tìm thấy lại là được dạy cách xử lý sau khi g.i.ế.c người?

 

Thật kỳ diệu...

 

Nhiếp Chiếu cho hai nàng xem "tiêu hủy dấu vết", rồi lại đưa hai nàng đến vách đá Phi Cửu ở không xa.

 

Tôn Đại Đao đang xách một cái xác ném xuống núi, Giang Nguyệt nhận ra đó là Hoắc Minh Ái.

 

"Xuống ngựa." Nhiếp Chiếu nói với hai nàng một tiếng.

 

Giang Nguyệt và Lý Bảo Âm mơ màng, được Nhiếp Chiếu dẫn đến mép vực, vách đá cao hơn mười trượng, từ trên nhìn xuống có thể thấy phía dưới những bộ xương trắng chất thành đống, Nhiếp Chiếu sợ hai nàng chân mềm ngã xuống, một tay bảo vệ Giang Nguyệt, một tay giữ cổ áo của Lý Bảo Âm.

 

Thi thể mới ném xuống bị bầy chó hoang cắn xé, chẳng mấy chốc, Hoắc Minh Ái trong gấm vóc lụa là đã biến thành Hoắc Minh Ái tan tành, cho dù là mẹ ruột hắn ở đây, cũng không nhận ra nổi.

 

Chó hoang ăn no, phát ra tiếng sủa hài lòng, l.i.ế.m lông cho nhau rồi bỏ đi.

 

"Đây là thủ tiêu thi thể, hiện giờ đã tiêu hủy chứng cứ, nhà họ Hoắc không tìm thấy xác hắn, cũng không cách nào chứng minh là muội  đã g.i.ế.c hắn."

 

"Nhưng Phương Tuần, Phương Tuần chạy mất rồi, hắn tận mắt thấy ta g.i.ế.c Hoắc Minh Ái."

 

Nhiếp Chiếu ngẩn ra một chút, không ngờ nàng lại để chạy một tên, có chút đau đầu, hắn hít sâu một hơi, nặng nề xoa đầu Giang Nguyệt: "Muội gầy yếu như vậy, tay chân mềm yếu, sao có thể một mình g.i.ế.c được bảy gã nam nhân trưởng thành chứ? Người sáng suốt nhìn là biết, vu cáo, đây tuyệt đối là vu cáo!

 

Nhưng ngoài thủ tiêu chứng cứ, ta còn muốn nói với ngươi chuyện thứ ba, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc."

 

Hắn mỉm cười nhìn Giang Nguyệt, hỏi: "Bây giờ muội nói cho ta biết, nếu Phương Tuần chỉ đích danh muội là hung thủ, muội sẽ làm gì?"

 

Giang Nguyệt bừng tỉnh, cẩn thận thử ghé sát vào hắn, sau đó cứng đờ nhưng yếu ớt ngã vào lòng hắn, ôm n.g.ự.c ho khan, giọng yếu ớt mà điêu ngoa: "Oan, oan uổng quá~"

 

Nhiếp Chiếu búng tay, nhướng mày: "Ngoan, đáng dạy dỗ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play