Một câu của A Tư đẩy Giang Nguyệt lên đầu sóng ngọn gió.
Sự im lặng, là sự im lặng như tuyết rơi...
Tất cả ánh mắt đều quét qua lại giữa hai người.
Giang Nguyệt vẫn đang thở hổn hển, bẩn đến mức không nhìn rõ mặt, gầy đến khó coi, khiến người ta không thể đánh giá được.
Phản ứng đầu tiên của đám đông giống như A Tư, không thể tin nổi, thật không thể tin nổi! Đây là vị hôn thê của Nhiếp Chiếu?
Phản ứng thứ hai là đoán xem Nhiếp Chiếu sẽ giữ nàng lại hay đuổi nàng đi, Nhiếp Tam ở Chúc Thành nổi tiếng là người tính tình thất thường.
Nhân vật chính còn lại là Nhiếp Chiếu, theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía đứa trẻ đang cúi đầu ngồi xổm trên đất, như muốn thu mình lại thành một con sâu.
Trong mười sáu năm cuộc đời của Nhiếp Chiếu, hắn đã trải qua không ít chuyện, nhưng hiện tại cũng cảm thấy không thể nhìn thẳng.
Đứa trẻ nói là vị hôn thê của hắn, trên người không chút dáng vẻ con người, cổ tay bị trói chặt bằng sợi dây thừng thô, bị một bà tử thô kệch mặt mày hung dữ kéo đi, chẳng khác gì nô lệ bán ở chợ.
Lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Giang Nguyệt không khỏi lo lắng hoảng sợ, đôi tay bị trói run rẩy, phải mất một lúc lâu mới lấy được tín vật từ trong lòng ra.
Càng lo lắng tay nàng càng run, may mà đối phương không mất kiên nhẫn bỏ đi như nàng lo sợ, nàng vội lau đi rồi hai tay dâng lên cho hắn.
Nhiếp Chiếu nhận lấy tín vật từ tay nàng, ánh mắt lướt qua cổ tay đầy vết thương của nàng, dừng lại trên người bà tử trói nàng một chút, nhướn mày, rồi mới nhìn vào tín vật - đúng là đồ của nhà họ Nhiếp.
Hắn biết mình có một vị hôn thê, nhà họ Giang ở Vân Đông Tán Châu đã từng có giao tình sinh tử với tổ phụ hắn, do đó hai nhà hẹn ước kết giao thông gia, chỉ tiếc đời trước không có ai thích hợp, nên hôn ước kéo dài đến đời họ.
Nhưng hắn không muốn có vị hôn thê nào cả, trước đây không muốn, hiện tại không muốn, tương lai càng không, tóm lại là không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Giang Nguyệt tưởng đối phương không tin, vội vàng lắp bắp giải thích.
Đám đông nghe vậy, trong lòng thở dài, ôi chao, hóa ra là một cô nàng lắp bắp.
Nhiếp Chiếu nhíu mày, ra hiệu nàng không cần nói nữa, nghe nàng tự xưng là "nô nô" khiến hắn chán ghét, hắn giơ tay chỉ thanh kiếm ngắn về phía bà tử sau lưng nàng, hỏi: "Bà ta đưa ngươi đến?"
Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, khó khăn nuốt nước bọt.
Ngay sau đó cổ tay nàng cảm thấy mát lạnh, má nóng lên, như bị tạt một chất lỏng nào đó.
Đám đông cùng kêu lên kinh ngạc: "Ồ!"
Động tác của Nhiếp Chiếu nhanh như chớp, như cắt dưa thái rau, mặt không đổi sắc, dân chúng dường như đã quen với cảnh tượng này.
Giang Nguyệt cúi đầu, thấy dây thừng trên cổ tay bị cắt đứt, rồi nghe thấy sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nàng vô thức dùng mu bàn tay lau mặt...