Ba cân là chủ đề quá nặng nề, với mỗi mỹ nhân đều là gánh nặng không thể chịu nổi, nhưng vì Nhiếp Chiếu là người khơi mào nên Giang Nguyệt quyết định tha thứ cho hắn, tránh đề cập đến chủ đề này.

 

Nàng khóc như mưa, không biết đã chịu bao nhiêu ấm ức.

 

“Muội thật sự bị người ta đánh à?” Nhiếp Chiếu hỏi.

 

Nàng lắc đầu, hàng lông mi dài còn đọng lại nước mắt, nhỏ từng giọt từng giọt: “Ta đánh người ta.”

 

Nhiếp Chiếu thắc mắc: “Muội đánh người mà lại khóc à?” Hắn cầm tay nàng, thổi nhẹ vào lòng bàn tay, rồi hỏi: “Tay bị đánh đau à?”

 

Nàng ngoan ngoãn như vậy, dù có đánh người cũng chắc chắn là lỗi của người ta, huống chi nàng đánh người có đau đến mức nào?

 

Giang Nguyệt kể lại toàn bộ sự việc, còn thêm mắm thêm muối nói mình dũng cảm bảo vệ dân chúng thế nào, nàng gối cằm lên vai Nhiếp Chiếu, ngửi thấy mùi thơm trên người hắn, trái tim treo lơ lửng suốt hai tháng qua mới yên tâm. Tam ca dù có đen đi, gầy hơn, nhưng vẫn thơm phức.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhiếp Chiếu nghĩ mình dạy nàng ba năm, nếu nàng vẫn còn dây dưa không rõ với nhà họ Giang, thì thật uổng công dạy dỗ, tối nay khỏi cần ăn cơm. Hắn vuốt đầu nàng như vuốt chó con, khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

 

Hắn nghĩ khen ngợi là được rồi, không ngờ Giang Nguyệt lại khóc to hơn, dù không có nước mắt cũng phải cố ép ra nước mắt.

 

Nhiếp Chiếu thật không ngờ, đi hai tháng, người này còn dỗ không được: “Đừng khóc nữa, mua quả cho muội ăn. Mua đào rồi, rửa cho muội ăn.”

 

Giang Nguyệt vẫn khóc.

 

“Muốn ăn gì? Nước đường? Dẫn muội đi uống nước đường nhé?”

 

Giang Nguyệt nuốt nước miếng, rõ ràng là muốn uống nhưng vẫn cố nhịn.

 

“Bánh thịt ở phía Tây thành? Bánh thịt hương xuân? Bánh thịt củ cải.”

 

“Hoặc muốn ăn gì cũng được, muội nói đi, đừng khóc nữa.” Nhiếp Chiếu nhíu mày, dùng tay lau mặt nàng, sao cứ khóc mãi thế?

 

Dỗ đến cuối, hắn đã kiệt sức, chỉ còn cách đe dọa: “Muội muốn gì thì nói, cứ khóc mãi làm gì? Muội mà còn khóc thì không được ăn gì đâu.”

 

Giang Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, không nhịn được ho vài tiếng, chạy đi uống bát nước lạnh, rồi quay lại ngồi khóc trước mặt hắn.

 

Nhiếp Chiếu nhìn ra, nàng chẳng có việc gì cả, chỉ đơn giản muốn ngồi khóc trước mặt hắn, hắn mặc kệ, đi vào bếp rửa đào, vừa gặm vừa xem nàng diễn.

 

“Khóc to lên, nghe không rõ.” Hắn hoàn toàn không đau lòng, thậm chí còn bình luận đúng lúc.

 

Trẻ con không thể nuông chiều, nuông chiều sẽ hỏng.

 

Nhưng nàng khóc đến khàn giọng, nếu khóc nữa, thì hắn… hắn sẽ tiếp tục dỗ.

 

Giang Nguyệt ôm bát ho khan hai tiếng, cuối cùng biết khóc khan không có tác dụng, đành ngồi trên đất, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Tam ca, nếu ta không khóc nữa, có phải huynh sẽ đi không? Không sao, nếu huynh hông thích ta khóc, thì chúng ta nói chuyện đi.”

 

Trái tim Nhiếp Chiếu như bị một loạt kim châm, vừa đau vừa rát, hận không thể đánh c.h.ế.t chính mình vừa rồi, sao hắn lại tàn nhẫn như vậy? Sao có thể đối xử với nàng như thế?

 

Nàng cứ khóc mãi, vì nghĩ rằng cứ khóc, hắn sẽ dỗ dành, sẽ ở lại lâu hơn, Giang Nguyệt sợ hắn đi nên mới như vậy. Nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, giọng đã khàn, lòng hắn sao có thể sắt đá?

 

Giang Nguyệt có lỗi gì?

 

Giang Nguyệt không có lỗi, lỗi là ở hắn, không thể luôn bên cạnh nàng, khiến nàng buồn bã thế này.

 

Hắn vội vàng đưa phần chưa ăn của quả đào cho nàng: “Ăn phần đầu đi, ngọt nhất đấy.”

 

Giang Nguyệt không ăn: “Tam ca ăn đi, huynh vất vả nhất.”

 

Nhiếp Chiếu mắt đỏ hoe, hận không thể cho nàng tất cả những thứ tốt nhất.

 

“Tam ca, huynh còn đi không?” Giang Nguyệt hỏi.

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu: “Mấy ngày tới không đi, sẽ dẫn muội đi ăn ngon.”

 

Giang Nguyệt vui vẻ nắm tay hắn, nàng biết, chỉ cần mình yếu đuối một chút, giả vờ đáng thương, Tam ca sẽ không bỏ rơi nàng.

 

Lần này Nhiếp Chiếu trở về là vì được thăng chức Bách Hộ, có ba ngày nghỉ phép. Sau ba ngày, hắn phải trở lại quân doanh.

 

Tuy nhiên, khi thăng lên Bách Hộ, công việc không còn mệt mỏi như lúc làm lính thường, đi lại cũng dễ dàng hơn. Ban đêm nếu không có nhiệm vụ, hắn không cần ở lại trong doanh trại mà có thể về nhà.

 

Hắn dẫn Giang Nguyệt ra ngoài ăn một vòng, khi trời gần tối mới trở về, mang theo một quả dưa hấu to bỏ vào giếng. Trước tiên kiểm tra việc nàng luyện võ có lười biếng không, sau đó kiểm tra bài tập của nàng.

 

Công phu tiến bộ nhiều, xem ra không lười biếng, nhưng môn toán vẫn rối như tơ vò.

 

"Chuyện gà thỏ cùng chuồng, trên có ba mươi lăm cái đầu, dưới có chín mươi tư chân, sao lại là hai mươi bốn con thỏ?"

 

"Vì thỏ có bốn chân, hai mươi bốn nhân bốn vừa đúng là chín mươi tư." Giang Nguyệt đếm ngón tay trả lời.

 

Nhiếp Chiếu nhắm mắt thật sâu, muốn g.i.ế.c nàng, thật sự.

 

Hắn không thể đánh Giang Nguyệt, bèn lấy con d.a.o chẻ đôi quả dưa hấu từ giếng ra, kiềm chế sự tức giận muốn mắng người: "Nhưng có ba mươi lăm cái đầu, muội không thấy chỗ nào sai sao?"

 

"Vậy là mười một con gà và hai mươi bốn con thỏ..." Giang Nguyệt lại đếm, tự tin khẳng định.

 

"Rốt cuộc có bao nhiêu chân?" Nhiếp Chiếu tức giận, múc một thìa dưa hấu nhét vào miệng nàng, gõ bàn hỏi.

 

Giang Nguyệt phồng má lên, cảm thấy có điều gì đó không đúng, cúi đầu đếm lại ngón tay.

 

Ba mươi lăm cái đầu, ba mươi lăm cái đầu, chín mươi tư cái chân, chín mươi tư cái chân...

 

Bao nhiêu con thỏ bao nhiêu con gà...

 

Bao nhiêu...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play