Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Nhiếp Chiếu. Hắn gọt một nhánh cây sồi, đang xiên một con cá rồi ngồi bên đống lửa nướng, trông có vẻ trầm lặng hơn ngày thường, dường như tâm trạng không được tốt.

 

Có người bước tới, cố gắng an ủi: "Phu nhân quả là rất... ờ..." Hắn lúng túng, không biết nói gì thêm. Ngưu Lực tiến lên, cũng ậm ừ một lúc, cuối cùng nặn ra được một câu: "Không hổ là người ngươi nuôi lớn, thật lợi hại, dạy dỗ rất tốt."

 

"Đa tạ, ta cũng nghĩ vậy," Nhiếp Chiếu nói, rồi thổi vào con cá vừa hơi cháy khét, hỏi: "Ngươi ăn không?"

 

Giọng điệu vẫn rất lịch sự. Ngưu Lực nhìn con cá, lại nhìn vẻ mặt của Nhiếp Chiếu, nghĩ rằng hắn bị tổn thương tinh thần, thậm chí ngay cả việc nướng cá cũng cháy, không muốn làm hắn thêm buồn nên đành cắn răng nhận lấy: "Ăn."

 

Nhiếp Chiếu đưa cá cho Ngưu Lực, rồi nướng thêm con khác, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. May mà có Ngưu Lực xui xẻo chịu ăn, nếu không thì cá lại phí mất, Tiểu Oa mà lại phải ăn món này nữa chắc hắn sẽ khóc mất.

 

Không có tài nấu nướng đã đành, sao bây giờ ngay cả nướng cá cũng cháy đen? Lần này nhất định phải canh chừng kỹ, không được nướng cháy nữa.

 

Nhiếp Chiếu cau mày nướng cá rất nghiêm túc, thực ra trong mắt mọi người, hắn đã là một kẻ xui xẻo bị vợ bỏ rơi, ai nấy đều nghĩ hắn đang mượn việc nướng cá để trút nỗi lòng, nên không ai dám đến quấy rầy.

 

Nhiếp Chiếu ít nhiều cũng biết điều này, hắn cảm thấy thế cũng tốt. Ngoài lý do khách quan của kế hoạch, hắn trong lòng cũng cảm thấy như vậy ổn.

 

Trên đời này không có chuyện gì đảm bảo hoàn toàn. Hôm nay, hắn và Giang Nguyệt coi như đã đường ai nấy đi. Nếu hắn thật sự thua, nàng lập tức có thể mang theo thành trì tìm đến Đệ Ngũ Phù Dẫn, trong mắt người ngoài, nàng sẽ không phải là quả phụ của hắn, và tình hình bên phía Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng sẽ thoải mái hơn, cơ hội thắng lợi cũng sẽ lớn hơn.

 

Hơn nữa, ngay từ đầu khi bàn chuyện hôn nhân, hắn đã có thỏa thuận rằng, một khi hắn bội ước, lập tức sẽ ra đi tay trắng, kể cả thành trì cũng thuộc về nàng. Hắn không thể cùng nàng đi đến cuối đời, cũng được xem là bội ước.

 

Quan trọng nhất là, như vậy Giang Nguyệt sẽ có thể giữ thể diện trong mắt người đời, không ai dám coi thường hay chế giễu nàng.

 

Hắn biết từ xưa đến nay, các quả phụ của những người chồng c.h.ế.t trận đều sợ hãi và bối rối như thế nào. Dù phu nhân của hắn có mạnh mẽ đến đâu, Nhiếp Chiếu cũng hy vọng trước khi c.h.ế.t có thể chăm sóc nàng, ngay cả sau khi c.h.ế.t cũng có thể mở đường cho nàng.

 

Con cá lại bị nướng cháy, bốc khói đen cuồn cuộn. Nhiếp Chiếu đập nó vài lần xuống đất để dập tắt lửa, khóe mắt bị hun đến đỏ ngầu.

 

Giang Nguyệt khác hắn. Cuộc sống của hắn nhỏ bé đến mức chỉ đủ chỗ cho nàng, rễ đã cắm sâu vào thân thể nàng, một khi Giang Nguyệt mất đi sinh khí, hắn cũng sẽ khô héo theo. Cuộc sống của Giang Nguyệt rất rộng lớn, nàng thích kết giao với nhiều người, cho dù rời xa hắn, nàng vẫn có thể sống tốt.

 



Công Tôn Thái Bình lần trước bị Nhiếp Chiếu lừa một vố, trong lòng phẫn nộ. Hắn chỉ cần nhìn đám dân chúng trong thành một lần thôi cũng sẽ nhớ đến cảnh “nghênh đón rình rang” ngày hôm đó. Điều làm hắn tức giận nhất là tên khốn Nhiếp Chiếu đã cướp sạch lương thảo trong thành, khác gì bọn thổ phỉ?

 

Hiện tại hắn bị vợ phản bội, trong lòng Công Tôn Thái Bình ngoài tiếc nuối thương hại ra, chỉ còn cảm thấy sung sướng. Ghê gớm thật, ngươi cũng có ngày hôm nay!

 

"Giữ không để kiêu ngạo và nóng vội, đề phòng có mưu kế... Khụ khụ khụ..." Công Tôn Ký Minh biết con trai út bốc đồng, không thận trọng như con trai cả, không tránh được nhắc nhở, nhưng vừa nói được mấy câu thì liền ho khan dữ dội.

 

Khí hậu Phủ Tây khô hanh, đặc biệt vào mùa mưa tháng tám, sự chênh lệch nhiệt độ sáng tối rất lớn, không thể sánh với Trung Nguyên thích hợp dưỡng bệnh. Tĩnh Bắc cực lạnh, ông ở lại đây gần một năm, mất đi con trai cả, lại tiến vào Phủ Tây, thân thể đã rất yếu, nói là hình hài xơ xác cũng không quá. Yêu cầu ông cưỡi ngựa đánh trận thật sự là quá sức, nhưng ông không chịu ở hậu phương đốc chiến, cho nên vẫn ở tuyến đầu chỉ huy chiến sự.

Công Tôn Thái Bình sau khi được cha nhắc nhở, thần sắc thu lại đôi chút, cung kính đáp: "Con hiểu rồi, sẽ cẩn trọng hơn. Nếu chuyện này là thật, thì hiện tại Nhiếp Chiếu chắc chắn đang rối loạn, đây là cơ hội tốt để tấn công thành."

 

Công Tôn Ký Minh chậm rãi gật đầu, mở tấm bản đồ ra, đôi mắt già nua chăm chú nhìn, trong lòng dâng lên một nỗi buồn sâu sắc.

 

Cho dù lần này có thể thu hồi lại những vùng đất đã tan vỡ, thì lần sau sẽ ra sao? Chỉ cần còn một vị hoàng đế như vậy, mâu thuẫn và chiến tranh sẽ không bao giờ chấm dứt.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Giang Nguyệt vẫn chưa quên chuyện những tờ giấy dầu trong con hào bảo vệ thành, nàng cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sau khi chiếm được phủ nha, đập cửa từng người một, việc đầu tiên là sai người đi tuần tra lại một lần nữa con hào bảo vệ thành.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play