Đêm đó, sau nhiều tháng trôi qua, Nhiếp Chiếu mới ngồi lại và miễn cưỡng đọc xong phần sau của cuốn "Liễm Hương". Đặt cuốn sách che lên mặt, toàn thân hắn nằm thẳng, trông như một người đã an nghỉ một cách bình yên.

 

Giang Nguyệt nhớ lại những lời bàn tán của gia nhân bên cạnh giả sơn vào ban ngày, trong lòng dấy lên cuộc đấu tranh nội tâm. Một giọng nói trong đầu khuyên rằng: "Mỗi lần đều có thể kéo dài đến sáng, chắc hẳn không có vấn đề gì"; giọng khác lại nhắc nhở: "Chưa chắc chắn, nên hỏi thử một chút, đừng để tổn thương lòng tự tôn của người ta."

 

Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, nhấc cuốn sách khỏi mặt hắn. Nhiếp Chiếu nhìn nàng một lúc với ánh mắt ngây dại, rồi từ từ lấy lại tập trung, nghiêng người tới đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng, hỏi: “Buồn ngủ rồi sao? Ngủ thôi.”

 

Giang Nguyệt nuốt khan, nghĩ đến việc hắn thường dễ dãi hơn sau chuyện đó, bởi vì vấn đề này liên quan đến lòng tự tôn, nàng quyết định đợi đến khi xong chuyện mới nhắc đến. Nàng quấn lấy cổ hắn, cọ cọ vào da thịt hắn, mùi hương từ cơ thể hắn khiến nàng say mê, từ từ để lại những dấu hôn ẩm ướt trên da hắn. Hắn không kìm nén được, bật ra những tiếng thở gấp đầy quyến rũ.

 

Khi môi nàng chạm tới cằm hắn, hắn bỗng nhiên nhận ra, liền đẩy nàng ra, nói: "Không được, đêm nay ta chưa uống thuốc," nói rồi nhanh chóng quấn chặt chăn, lăn vào góc giường, như thể sợ nàng chạm vào mình, sau đó giọng trầm xuống, "Ngủ đi, mai nói chuyện."

 

Giang Nguyệt lặng thinh, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, cứng ngắc kéo chăn đắp lên người. Nhiếp Chiếu khẽ động đậy, giọng nghẹn ngào nói: "Nàng đắp cái chăn khác đi."

 

Nàng suýt rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên hai người đắp chăn riêng. Nàng lặng lẽ đắp chăn, trong lòng đầy sóng gió, không ngừng nghĩ về câu nói của hắn: "Không được, đêm nay ta chưa uống thuốc."

 

Điều đó có nghĩa là, không uống thuốc, không được.

 

Trời ơi, sao trước đây ta lại không nhận ra điều này, nhưng nghĩ kỹ thì, quả thực mỗi lần hôn hắn, nàng đều cảm nhận được vị đắng của thuốc trên môi hắn. 

 

Giang Nguyệt cắn chặt mép chăn, lo sợ bản thân xúc động quá mà phát ra tiếng khóc, để hắn phát hiện ra.

 

Nhưng rồi nàng lại nghĩ, Tam Ca thật sự yêu nàng. Dù không được, mỗi tháng hắn vẫn phải uống thuốc suốt hai mươi ngày, cố gắng che giấu để cho nàng thấy hắn như một phu quân bình thường. Chắc hẳn đối với hắn, điều này rất đau khổ.

 

Giang Nguyệt càng nghĩ càng cảm động, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng nắm chặt lấy chăn để lau nước mắt. Qua màn nước mắt mờ mịt, nàng thấy gương mặt như hoa đào của Nhiếp Chiếu, nghĩ rằng thực ra chuyện này không phải là quá nghiêm trọng, Tam Ca sinh ra đã đẹp như vậy, trên đời không ai đối xử tốt với nàng hơn hắn. Không được thì cũng chẳng sao, sau này tìm khắp thiên hạ, ắt sẽ có thần y chữa khỏi. Nếu không chữa được, nàng vẫn yêu Tam Ca như thường.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tam Ca thật sự yêu nàng, hắn thật sự rất đáng thương.

 

Nhiếp Chiếu nằm nghiêng, thân mình hơi co lại, đợi đến khi hơi nóng trong người dần hạ xuống, Giang Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì. Nàng khó khăn lắm mới chủ động, vậy mà mình lại từ chối, có phải làm nàng tổn thương không?

 

Hắn giữ lấy chăn, lặng lẽ quay đầu, bắt gặp cảnh Giang Nguyệt đang lau nước mắt, tim hắn thắt lại, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Sao lại khóc? Đừng khóc… ngoan nào.”

 

Khi hắn dỗ dành, những từ ngữ khó nói cũng có thể thốt ra.

 

Giang Nguyệt như đà điểu giấu đầu trong cát, che mặt lại, không muốn để hắn nhìn thấy, khẽ nói: “Không khóc, chỉ là buồn ngủ nên ngáp thôi, ngủ đi Tam Ca.”

 

Nhiếp Chiếu nghĩ mình đã khiến Giang Nguyệt không vui, xấu hổ, nếu không dỗ dành nàng, hắn sẽ cảm thấy trong lòng như có tơ vò, mấy đêm liền không ngủ nổi. Hắn khẽ kéo chăn của nàng, rồi từ từ chui vào, một tay hắn đặt dưới đầu nàng, tay còn lại ôm lấy nàng, vừa ôm vừa hát.

 

“Hát xong rồi thì không được giận nữa đâu đấy.”

 



Giang Nguyệt uể oải đáp: “Ta vốn không giận,” nàng nghĩ một lúc, rồi vòng tay qua cổ Nhiếp Chiếu, cố gắng trấn an hắn bằng lời lẽ uyển chuyển, “Dù thế nào, Tam Ca vẫn là tốt nhất, Tam Ca không cần để tâm.”

 

Nhiếp Chiếu không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ đùa: “Tối nay miệng lưỡi ngọt ngào quá,” sau đó hắn cất giọng ngân nga, giọng hát của hắn lạc điệu, lại đầy mê hoặc, hát lên điệu dân gian: “Hẹn tình nhân, hẹn khi hoa nở, chuẩn bị sẵn giàn mẫu đơn, lan đình, đợi hoa nở, ấy là lúc ta gặp vận…”

 

Giang Nguyệt bí mật cấu vào đùi mình, sợ mình lại xúc động mà bật khóc, không để hắn phát hiện. Rõ ràng hắn không được nữa, phải dựa vào thuốc để duy trì, vậy mà còn cố gắng hát cho nàng nghe. Lòng hắn giờ đây chắc hẳn rất không dễ chịu, hắn thật sự gánh hết mọi thứ.

 

Nhiếp Chiếu hát nửa đoạn, hai người cùng nhau thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, Giang Nguyệt vẫn còn lo lắng về việc tìm cho Nhiếp Chiếu một y sư giỏi về nam khoa, nàng không ăn sáng mà vội vã đến gặp y sư trong phủ.

 

"Chuyện của chủ nhân ta đã biết rồi." Giang Nguyệt liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói.

 

Sái y sư ngạc nhiên: "Chuyện của chủ nhân còn có chuyện gì mà người không biết sao?" Theo ông ta thấy, Nhiếp Chiếu không có bí mật nào giấu Giang Nguyệt.

 

Giang Nguyệt ho khan hai tiếng, không ngờ rằng Sái y sư lại giúp Nhiếp Chiếu che giấu, nàng càng tỏ rõ ý định: “Chính là chuyện thuốc men, ta đã biết nguyên nhân rồi. Dựa vào thuốc không phải là giải pháp lâu dài, y sư phải giúp nghĩ ra cách giải quyết dứt điểm. Nếu ông không chuyên về lĩnh vực này, thái y trong cung quy tụ những người tài giỏi khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ có người giỏi về việc này, ông giúp ta hỏi thăm thử.”

 

“Cái gì?” Sái y sư kinh hãi, đến nỗi đánh rơi cả chày giã thuốc, “Chuyện này không ổn đâu.”

 

“Thuốc có ba phần độc, không thể uống thuốc mãi được, sẽ có hại cho cơ thể.” Giang Nguyệt cúi xuống nhặt chày giã thuốc, thổi sạch rồi đưa lại cho y sư. 

 

Vẻ mặt của Sái y sư nhăn nhó lại, giống hệt như một quả khổ qua.

 

Việc này thật không ổn rồi. Loại thuốc này vốn là để nam tử uống trước khi phòng sự nửa canh giờ, trong vòng mười hai canh giờ có thể ngăn ngừa thụ thai, lại không gây hại gì cho cơ thể. Nhưng giờ gia chủ lại muốn hỏi Thái y trong cung về một phương thuốc có thể dứt điểm việc nữ tử không thể mang thai suốt đời. Thái y trong cung quả thật tinh thông việc này, nhưng phương thuốc ấy là để dùng cho các thái giám nhập cung, tuyệt đối không thể dùng cho chủ nhân.

 

Ôi chao, đôi phu thê thường ngày ân ái mặn nồng như keo sơn này, sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?

 

"Ngàn vạn lần không thể, vẫn nên thương lượng với chủ nhân trước đã. Đây không phải là chuyện nhỏ, có lẽ đã có sự hiểu lầm nào đó. Dù có hận đến đâu, cũng không thể dùng cách này để trừng phạt đối phương."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play