Nhiếp Chiếu dùng da thỏ còn lại để khâu một đôi tai thỏ trên mũ áo choàng của Giang Nguyệt, bên trong có gắn dây thép mỏng, có thể gập xuống hoặc dựng lên.

 

Hắn cảm thấy sáng tạo của mình rất tuyệt vời, ngừng động tác múc cơm, không hài lòng nói: "Không đẹp sao? Thế này dễ thương mà, giống như con thỏ nhỏ vậy, Giang Cân Cân, nàng cũng phải có chút thẩm mỹ chứ?

 

Hồi nhỏ, khi tay nghề của ta chưa thành thạo, lại bận kiếm sống, không thể làm những thứ tinh xảo như thế này, bây giờ khó khăn lắm mới làm ra được, nàng nên vui sướng mà hưởng thụ, không có ai thứ hai được đãi ngộ như thế này đâu."

 

Giang Nguyệt chu môi, cất chiếc áo choàng đi: "Không phải không đẹp, chỉ là ta đã lớn rồi, mặc ra ngoài sẽ bị người ta cười."

 

Nhiếp Chiếu ném bát cơm ra trước mặt nàng: "Vậy thì nàng mặc ở nhà, dù sao cũng không được chê bai, tối qua ta khâu cho nàng cả một đêm đấy."

 

Giang Nguyệt vuốt vuốt đôi tai thỏ, biết rằng nếu mình nói không đẹp nữa, tam ca chắc sẽ giận đến không ăn cơm được, nên nàng gật đầu, linh quang lóe lên, còn thương lượng với hắn: "Vậy ta mặc áo choàng cho chàng xem, chàng mặc những bộ quần áo đẹp kia cho ta xem, được không?"

 

Nhiếp Chiếu đang ăn cơm mạch đắng nghét tự nấu, nhấp một ngụm trà, nghe nàng nói vậy, không khỏi nhớ đến phản ứng của nàng tối qua, liền ngoắc tay ra hiệu cho nàng, thần bí nói: "Để sau đi, tối nào đó ta mặc riêng cho nàng xem, ta còn làm cho nàng thêm một vài tiết mục khác, chắc chắn kích thích lắm."

 

Thật kích thích, mặc dù Giang Nguyệt không nghĩ ra được kích thích thế nào, nhưng không kìm lòng nổi mà bắt đầu mong đợi, chà xát tay, gật đầu lia lịa: "Được được được!"

 

Sau bữa sáng, hai người đi lo việc riêng của mình, Giang Nguyệt dẫn người bảo vệ Phủ Tây, Nhiếp Chiếu buổi sáng bận rộn chuẩn bị hôn lễ, buổi chiều bận rộn chuẩn bị cho việc thông thương.

 

Theo như ý họ đã bàn bạc, lễ cưới không cần tổ chức quá lớn, xa hoa đến đâu thì cũng giống nhau, tiệc cưới chủ yếu là để thu tiền mừng, sau khi nhận được tiền, Phủ Tây ổn định một chút, họ sẽ lặng lẽ ra ngoài chơi nửa tháng, chỉ có hai người.

 

Còn việc mở lại tuyến thương mại, việc đầu tiên là thiết lập Ty Thông Thương tại Chúc Thành, khuyến khích thương mại, khôi phục lại lịch thương mại, sửa đổi điều khoản ban hành, để các thương nhân qua lại có luật để dựa vào, dễ dàng quản lý thị trường. Ty Thông Thương được chia thành Ty Thương và Ty Pháp, Ty Thương chịu trách nhiệm về lưu thông thương mại, Ty Pháp chịu trách nhiệm giải quyết tranh chấp thương mại, do Thái thú Lý Hộ giám sát.

 

Ngoài ra, do những năm phát triển vừa qua, diện mạo Chúc Thành đã được định hình, việc làm xằng làm bậy xảy ra không ngừng, đợi đến khi tuyến thương mại được khôi phục, các dân tộc đổ về không tránh khỏi mâu thuẫn, ngoài Ty Thông Thương, còn thiết lập Ty Thái Bình, vẫn do Thái thú Lý Hộ giám sát, thuê Tôn Đại Đao và những người khác làm Thái Bình Sứ, kiểm tra an ninh trong thành.

 

Cuối cùng là một đống bạc ném xuống, sửa sang lại nhà cửa và nhà ở tại Chúc Thành, quy hoạch lại thị trường bốn phương, phân chia khu vực, xây dựng trạm dừng chân cho thương nhân, thay đổi diện mạo xuống cấp, tiêu điều của thành phố. Tuy nhiên, mùa đông không thích hợp để thi công, chỉ sửa chữa một số tòa nhà nhỏ có thể sửa chữa được, phần lớn phải đợi đến mùa xuân năm sau mới thực hiện.

 

Nhìn tiền chất đống như núi, nhưng khi chi ra thì chẳng khác gì ném đá xuống nước.

 

Nhiếp Chiếu tính toán một hồi, chỉ riêng việc tu sửa nhà cửa cũng có thể tiêu hết số tiền mà sáu thành của Phủ Tây thu được từ tham quan ô lại, Nhiếp Chiếu còn xin Giang Nguyệt phê một điều, từ phủ khố xuất ra ba vạn lượng bạc trắng, trước đó đã rút ra không ít bạc để tu sửa Thanh Vân Thư Viện và thuê thầy, do đó tiền mừng cưới của hai người là không thể không thu, thậm chí là gấp gáp.

 

Tính toán tới tính toán lui, chẳng mấy chốc đã đến dịp năm hết Tết đến, đón Tết Nguyên Đán năm thứ chín Cảnh Nguyên.

 

Trước Phủ Đô Đốc người ra người vào, rất đông vui, ngoài những gia đình thế gia đến tặng quà Tết, phần lớn đều là những người nghèo khổ hiền lành, thật thà tại Chúc Thành, có người tàn tật, có người già yếu, không có gì đáng giá, tặng nửa cân thịt muối, đậu phụ khô, còn có người tặng ô tự làm. Một số ít là những người đàn ông trầm mặc ít nói và những bà vợ nhanh nhẹn khéo léo.

 

Ngoài kẻ xấu ra, phần lớn những người còn lại tại Chúc Thành đều như vậy, ở nơi khác không có cơm ăn mới đến Chúc Thành kiếm sống. Trước đây, họ sợ Nhiếp Chiếu, trừ khi Nhiếp Chiếu chủ động tìm họ, nếu không họ không dám bắt chuyện với hắn, bây giờ kính trọng hắn, cũng kính trọng Giang Nguyệt, vì thế mang quà năm mới đến tặng.

 

A Lan dựa theo ý của Giang Nguyệt, cũng chuẩn bị quà đáp lễ.

 

Một ông lão gầy gò mặc áo chắp vá màu xanh vịt cầm theo thuốc, khập khiễng đi đến, A Lan ghi chép lại.

 

"Thuốc an thần, bảy thang." Người đàn ông nói, A Lan không khỏi ngẩng đầu lên, làm gì có ai tặng thuốc vào dịp Tết chứ? Tuy nhiên, hắn chỉ khẽ nhíu mày một chút, không nói gì thêm.

 

Ông lão vẫn tiếp tục lải nhải với hắn, nói: "Chủ quân đã mấy năm rồi không tới chỗ tôi lấy thuốc. Tôi không có gì khác để mang tặng, không biết những thứ này người còn cần hay không. Nhờ cậu hỏi giúp, nếu không cần thì vứt đi, những thứ này để lại không may mắn."

 

Bình thường ông không dám tới làm phiền, nhân dịp cuối năm mọi người đều đến, ông mới dám mặt dày tới đây.

 

A Lan gật đầu nhẹ nhàng, A Tùng theo lệ thường, tặng ông lão hai cân thịt, hai cân trứng và một con cá có dán giấy đỏ để tiễn ông ra về.

 

Những thứ khác thì dễ xử lý, chỉ có thuốc này là...

 

A Lan sau khi tiếp đãi mọi người xong, liền cầm thuốc đứng dậy đi ra sân sau, đúng lúc Giang Nguyệt ở nhà, liền đưa thẳng cho nàng.

 

Nếu hắn mang thuốc này cho Nhiếp Chiếu, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời châm chọc, một ngày mệt mỏi rồi, hắn thật sự không muốn nghe.

 

Thuốc an thần? Giang Nguyệt mở gói ra xem, bên trong có toan táo nhân, hạt sen và các dược liệu khác, đúng là để an thần trợ ngủ, vừa rẻ lại hiệu quả tốt. Bao năm nay, nàng chưa từng thấy tam ca có lúc nào ngủ không ngon, chẳng lẽ giờ mới đỡ?

 

Nàng bọc lại gói thuốc, mang đi đưa cho Nhiếp Chiếu, chợt nhớ đến những bát thuốc cặn đã đổ đi khi nàng vừa ở nhà hắn, không khỏi tăng nhanh bước chân.

 

Nhiếp Chiếu nhìn thấy những gói thuốc này, phản ứng thờ ơ, nói: "Trước đây có chút khó ngủ, nhưng giờ thì không sao nữa rồi."

 

"Vậy thì những thuốc này..."

 

"Người ta có lòng, cũng không nên lãng phí."

 

Giang Nguyệt vội ngắt lời: "Thuốc không thể uống bừa."

 

Nhiếp Chiếu gõ nhẹ bút, liếc ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cho nàng lắng nghe.

 

"Á á á á! Ta có phải đã nói sáng nay rằng cá chua cần được ngâm trước để làm món cho năm mới không! Tại sao chưa ngâm, tại sao vẫn chưa ngâm!"

 

"Đường đâu rồi! Đường để xào món ăn đêm ba mươi đâu rồi, tại sao vẫn chưa mua? Nếu không có đường, ta sẽ xào ngươi vào nồi vào tối mai."

 

Giọng của A Quỳ vang lên vọng qua mấy bức tường vẫn nghe thấy lờ mờ, giáp Tết rồi, một mình lo liệu tiệc đêm giao thừa, hắn đã phát cuồng mấy ngày nay rồi.

 

Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu nhìn nhau, Nhiếp Chiếu giơ tay ra hiệu cho nàng: "Sử dụng hợp lý, phúc lợi cuối năm."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play