Theo lời giới thiệu của người dân bản địa Phủ Tây, tiệm may nhà Cảnh là tiệm may lớn nhất, chất lượng tốt nhất và thiết kế mới lạ nhất ở Phủ Tây. Mỗi mùa có mẫu mới đều khiến vô số người săn đón, những gia đình có chút của cải ở Phủ Tây đều phải có một bộ y phục của họ để thể hiện đẳng cấp.

 

Ngay cả người nhà thái thú ở các thành gần đó cũng nhờ người nhà họ đo may y phục.

 

Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu lần lượt xuống xe ngựa, thấy người ra vào tiệm may nhà Cảnh không ai không đeo đầy trang sức lấp lánh, đi trước có người hầu theo sau. So với bọn họ, hai người có vẻ hơi nghèo nàn, không phù hợp với khung cảnh.

 

Tuy nhiên, người tiếp đón của tiệm may nhà Cảnh không vì thế mà xem nhẹ họ, vẫn tươi cười tiến lên đón: “Khách quan cần may y phục chăng? Nhà chúng tôi có đủ các loại kiểu dáng, đủ để quý khách lựa chọn.”

 

Nhiếp Chiếu chưa kịp lên tiếng, Giang Nguyệt đã chỉ vào hắn nói: “Làm cho huynh ấy vài bộ, phải là bộ đẹp nhất, tốt nhất!”

 

Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Nhiếp Chiếu. Tim Nhiếp Chiếu bỗng đập mạnh, có chút bối rối: “Nàng không phải muốn may y phục sao?”

 

Giang Nguyệt lắc đầu: “Vẫn muốn may cho chàng trước.”

 

Người tiếp đón mỉm cười nói: “Hai người đúng là huynh muội tình cảm sâu đậm.”

 

Nhiếp Chiếu gật đầu, Giang Nguyệt lập tức phản bác, nắm tay hắn: “Không phải huynh muội, huynh ấy là vị hôn phu của ta.”

 

Người tiếp đón hơi kinh ngạc, vội chỉnh lại biểu cảm.

 

Cô vốn nghĩ rằng các cặp đôi chưa kết hôn thường hay e thẹn, rất kín đáo, không ngờ hai người họ lại thân thiết như người một nhà, có lẽ là thanh mai trúc mã?

 

Người tiếp đón không nghĩ nhiều nữa, dẫn họ đi qua bình phong chim hoa bằng chỉ vàng phía tây, đến đại sảnh có kệ xếp đặt, phía này là y phục nam giới, treo sát nhau, phía dưới có ghi rõ giá cả.

 

“Đây là những kiểu dáng cơ bản của năm ngoái và năm trước nữa, giá cả hợp lý, đơn giản và trang nhã, rất đáng đồng tiền. Quý khách sinh đẹp, chắc chắn mặc màu nào cũng nổi bật, có muốn xem có bộ nào thích không?”

 

Nhiếp Chiếu còn đang ngỡ ngàng vì câu nói vị hôn phu của nàng, không ngờ Giang Nguyệt lại dám công khai thừa nhận mối quan hệ mới chưa ổn định này của họ ở bên ngoài, nàng còn kiên định và mong chờ tương lai này hơn hắn tưởng.

 

Hắn giả vờ vô tình dùng ngón út móc tay Giang Nguyệt, lông mi run run, nói: “Nghe theo vị hôn thê của ta.” Hắn nhấn mạnh ba chữ vị hôn thê vừa mềm vừa ngọt, như miếng kẹo hoa quế ngọt ngào dính răng, vừa dính vào răng vừa khiến người ta ngọt ngào đến phát ngán.

 

Nụ cười của người tiếp đón thoáng dừng lại, cười khan: “Ha, haha, được thôi...” Sao đột nhiên lại hơi ngượng ngùng, không cần phải nhấn mạnh với cô như thế chứ.

 

Đầu ngón tay của Giang Nguyệt bị hắn móc lấy, ngón tay nhanh chóng ấm lên, hoàn toàn không để ý Nhiếp Chiếu vừa nói gì, cũng như ánh mắt muốn từ chối mà vẫn mời gọi của hắn, lướt qua tất cả y phục ở đây một lượt, lắc đầu: “Có bộ nào tốt hơn không? Những bộ này trông cũng khá đấy, nhưng vẫn chưa đủ.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.



Người tiếp đón suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng khuyên: “Cô nương, bộ tốt hơn thì giá cả tất nhiên cũng cao hơn, nếu cô muốn xem, tôi sẽ dẫn cô đi xem.”

 

Giang Nguyệt coi như hiểu ý rồi, đối phương có ý tốt, dựa vào cách ăn mặc của họ mà giới thiệu những bộ giá hợp lý, sợ rằng họ không đủ khả năng chi trả.

 

“Không sao, cứ chọn bộ mới nhất, lộng lẫy nhất, đẹp nhất năm nay, cô cứ dẫn đường là được.”

 

Người tiếp đón thấy họ văn nhã, dung mạo phi phàm, chắc cũng không phải kiểu người thô lỗ vô lễ, nên khuyên nhủ: “Phải lên tầng ba thôi, nhưng tầng ba có quy định là dù không mua cũng phải thêm năm lượng tiền thưởng, nếu quyết định may ở tầng ba, tiền thưởng sẽ được miễn.”

 

Số tiền thưởng này là để tránh có người chỉ xem không mua, làm phiền sự yên tĩnh của khách tầng ba.

 

Giang Nguyệt hơi đau lòng, chỉ tiền thưởng đã phải năm lượng, ở Chúc Thành, nàng viết thư ba năm cũng không tiết kiệm được năm lượng, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Dẫn chúng ta lên đi.”

 

Càng lên cao càng yên tĩnh, lên đến tầng ba, cả tầng rộng lớn chỉ có vài cặp phu thê quý phái trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy đang thì thầm trò chuyện, thấy hai người họ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó đánh giá trang phục của họ, có chút không hài lòng, quạt tròn che mặt, phát ra tiếng cười khẩy: “Thật đúng là ai cũng có thể lên tầng ba.”

 

Giang Nguyệt nhìn vào bảng tên đeo bên hông họ, lòng hiểu rõ, lén đụng vào cánh tay Nhiếp Chiếu, Nhiếp Chiếu tự nhiên cũng nhìn thấy bảng tên bên hông họ, đều là con cái quan chức ở sáu thành Phủ Tây.

 

Bọn họ phải đến Phủ Tây bái kiến Nhiếp Chiếu, tỏ rõ lễ nghĩa, giờ Nhiếp Chiếu chưa tiếp kiến họ, họ tất nhiên chưa đi, nên việc gặp con cái họ ở nhà Cảnh cũng không có gì lạ.

 

Hai người không để ý nhiều.

 

Người tiếp đón đã mang ra một chồng sách tranh, nói: “Có vài bộ y phục chưa có thành phẩm để trưng bày, chỉ có trên sách tranh, nếu có bộ nào thích, cứ nói với tôi.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play