“Công tử A Lan này thật giỏi, quả là một tay quản gia tài ba, hơn ta nhiều lắm. Không ngờ ca ca nàng không chỉ dạy họ cầm kỳ thi họa, mà còn dạy họ quản gia, thật là giỏi giang quá nhỉ~” Nhiếp Chiếu nói giọng chua chát.

Giang Nguyệt xoa tóc hắn, nhẹ nhàng dỗ dành: “Họ sao sánh được với ngài được nhỉ,” rồi cất tiếng trả lời A Lan, “Ta biết rồi, chuyện này mai hãy bàn, đêm lạnh, ngươi quay về nghỉ ngơi đi.”

 

A Lan đáp lời, không lâu sau, tiếng bước chân dần dần xa, bóng dáng biến mất ngoài cửa sổ.

 

Nhiếp Chiếu chống người lên, nói: “Ta đêm nay muốn ở lại đây, xem có yêu tinh nào dám quyến rũ nàng không.”

 

Sau sự việc của A Lan, Giang Nguyệt cũng không dám nói sẽ không có ai đến, hắn thực sự đã quyết tâm ở lại đây, nàng từ chối đẩy kéo cũng không biết đến khi nào, chỉ có thể chỉ vào chiếc giường bên cạnh nói: “Vậy thì ngài ngủ ở đó đi.” Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ đuổi hết bốn người này đi!

 

Nhiếp Chiếu mới hài lòng, trải chăn lên, thổi tắt đèn rồi nằm xuống, kéo cao chăn, nói một câu: “Ngủ ngon!” rồi ngủ tiếp.

 

Giang Nguyệt cũng đã mệt mỏi cả ngày, nằm xuống giường, hai người có giấc mơ đẹp suốt đêm.

 

Sáng hôm sau, mặt trời mọc từ phương Đông, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nàng bị đánh thức bởi tiếng “vù vù” xuyên không khí, Giang Nguyệt mắt nhắm mắt mở quay đầu nhìn, Nhiếp Chiếu vẫn ngủ trên giường, thậm chí vì tiếng động mà kéo chăn qua đầu, vậy thì là ai?

 

Nàng mặc áo choàng, mơ mơ màng màng đứng trước cửa sổ, mở một khe nhỏ, gió lạnh từ sân thổi vào, ngay lập tức làm đầu óc nàng tỉnh táo.

 

Trong sân có một nam tử đang múa kiếm, tung lên tuyết bay mù mịt, rực rỡ lung linh, như tiên kiếm trong thơ, nhìn kỹ lại, chính là một trong bốn người hôm qua, người cường tráng mạnh mẽ.

 

Hắn dường như liếc thấy Giang Nguyệt, hoặc có thể nói chuỗi động tác này chỉ để thu hút nàng mà thôi, liền múa một chiêu kiếm phức tạp, phong thái tao nhã, đứng tựa vào kiếm: “Thê chủ, buổi sáng tốt lành, thê chủ có thể gọi ta là A Tùng.”

 

Nơi họ ở cách Giang Nguyệt hai dặm, ở góc Tây Nam xa nhất trong phủ, bây giờ, sáng sớm, hắn cố ý chạy hai dặm, chỉ để múa kiếm trước mặt nàng, như công khai bày tỏ tình cảm.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Trong phủ vì muốn tiết kiệm chi phí nên không có nhiều người làm, chỉ có cổng vào và thư phòng là được canh gác nghiêm ngặt không ai ra vào được. Huống hồ họ là do Đệ Ngũ Phù Dẫn đưa tới cho Giang Nguyệt, nên tự nhiên được tự do ra vào.

 

Gió lạnh thổi qua, Giang Nguyệt không khỏi rùng mình, vội đóng cửa sổ lại. Quay đầu nhìn thấy Nhiếp Chiếu ngủ trên giường gần cửa sổ, đầu lò ra khỏi chăn, trông mê man như không biết hôm nay là ngày nào.

 

Nếu mà biết trong sân có nam nhân, e rằng sẽ lại nổi giận. Hôm qua dỗ dành đã tốn bao nhiêu công sức. Giang Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, tranh thủ khi hắn chưa tỉnh hẳn, ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay hắn.

 

Nhiếp Chiếu thấy Giang Nguyệt, ban đầu sững sờ, hơi không dám tin, lắp bắp nói: "Giang Nguyệt, muội sao lại..."

 

Giang Nguyệt không nói gì, nghiêng người hôn nhẹ lên trán hắn như chuồn chuồn đạp nước, rồi mỉm cười nói: "Hôm nay chớ có giận nữa, ta sẽ tìm cách giải quyết bọn họ."

 

Nhiếp Chiếu như bị sốc, đồng tử run lên dữ dội, nhanh chóng rút tay lại, ôm chăn lùi về phía sau, một lúc sau hít sâu một hơi rồi thở ra mới lấy lại bình tĩnh. Hắn nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt phức tạp: "Ta..."

 

Hắn ấp úng, dường như không biết phải nói gì.

 

Nụ cười trên gương mặt Giang Nguyệt cũng dần nhạt đi, bàn tay buông thõng trên giường bất giác nắm lấy mép chăn của hắn.

 

Đây là Nhiếp Chiếu, nhưng cũng không phải là Nhiếp Chiếu.

 

Chính xác hơn, đây là Nhiếp Chiếu sau khi đã khôi phục trí nhớ, ánh mắt của hắn khi còn mất trí nhớ luôn trong sáng thẳng thắn, không có lúc nào phải ấp úng.

 

“Huynh, huynh nhớ lại hết rồi à.” Giang Nguyệt không biết tâm trạng hiện giờ của hắn ra sao.

 

Hôm qua hắn còn nói mãi về việc phải viết thư cho huynh trưởng, muốn nhờ huynh trưởng giúp cầu hôn, nhưng nàng đã lấy lý do khác để từ chối. Nàng hy vọng hắn sẽ không bao giờ nhớ lại ký ức đau khổ này, nhưng sự thật không như ý muốn.

 

Giang Nguyệt cố gắng nở nụ cười, giọng nói cố tỏ ra nhẹ nhàng: "Huynh đừng chơi xấu, huynh nói sẽ cưới ta mà."

 

Nhiếp Chiếu không biết phải đối mặt với nàng bằng tâm trạng thế nào, chỉ từ từ nói: "Đã lâu rồi ta không nhớ rõ gương mặt bọn họ đến vậy." Khoảng thời gian mất trí nhớ này, hắn vô cùng hạnh phúc, người thân đã mất vẫn còn sống, lại có tình yêu mới, những phiền muộn của thế gian không liên quan gì đến hắn. Nếu có thể, hắn muốn mãi chìm đắm trong đoạn ký ức hư cấu này.

 

Khoảnh khắc Giang Nguyệt hôn hắn ban nãy, ấm áp như nước biển bao bọc cơ thể hắn, xua tan cái lạnh buốt khi ký ức trở lại. Hắn nghĩ rằng chi bằng cứ giả vờ tiếp tục, cùng nàng thành thân, làm một Nhiếp Chiếu hạnh phúc. Hắn đã mạo phạm nàng, dù là trước đây hay hiện tại, đều phải có trách nhiệm với nàng.

 

Thậm chí hắn khao khát có một cơ hội chịu trách nhiệm, tiếp tục đắm chìm trong tình yêu và ấm áp này, nhưng đó quá xa xỉ, không công bằng với Giang Nguyệt.

 

Giang Nguyệt lại định nắm tay hắn, Nhiếp Chiếu từ từ gạt ra, giấu tay đang run của mình dưới chăn, cúi đầu, bình tĩnh nói: "Giang Nguyệt, ta bây giờ không còn là lựa chọn tốt để làm phu quân, nàng đừng..." Hắn ngừng lại, nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, "Nàng đừng lãng phí thời gian vào ta."

 

“Ta không tin, Tam ca, ta đã sống cùng chàng bốn năm, tất nhiên biết chàng là người rất tốt.”

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu: “Ta nuôi nàng, nàng chỉ cần nhận tình thương của ta là được, ta muốn nàng lớn lên khỏe mạnh, là một người hạnh phúc. Nhưng làm thê tử thì khác, mọi thứ của ta nàng đều phải gánh vác cùng, đôi khi ta thực ra… thực ra cũng rất tệ…”

 

Giang Nguyệt lo lắng, kéo tay lạnh ngắt của hắn ra khỏi chăn: “Cho dù lời hứa lúc chàng mất trí nhớ không tính, thì trước đó thì sao, chàng nói chỉ cần ta đồng ý, chàng sẽ cưới ta, chàng sẽ thực hiện hôn ước của chúng ta.”

 

Nhiếp Chiếu lắc đầu: “Ta sợ, sợ nàng hối hận.”

 

Hắn sẽ cáu kỉnh, sẽ suy sụp, sẽ lo lắng, những gì đã qua dệt thành một mạng lưới dày đặc bao quanh hắn, hắn không tốt như Giang Nguyệt tưởng, nàng giờ tốt như vậy, nên có người tốt hơn để xứng đáng với nàng.

 

Nhưng hắn cũng hy vọng, Giang Nguyệt sẽ bướng bỉnh, không màng tất cả mà chọn hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play