Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 20


4 tuần

trướctiếp

Đoàn ít người, khi gặp những đoàn chạy nạn đông người hơn sẽ rất dễ bị cướp.

Cho nên mặc dù một số người ở Triệu gia thôn làm những việc không đàng hoàng, nhưng ông ấy vẫn tạm thời chưa nghĩ tới chuyện giải tán.

Đây là vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người.

An Nhiên cô nương có thể chiến đấu, nhưng nếu gặp phải đoàn mấy trăm người lưu dân, chỉ sợ nàng hai tay không địch được nhiều người.

Mặc dù trong Triệu Gia thôn có mấy người vô dụng, nhưng nhìn số lượng đông đảo cũng có thể có tác dụng răn đe những người khác.

Dù sao, những người khác sẽ không biết bọn họ có khả năng hay không.

Sau khi Lý Kim Quang phân phát lòng dê kho cho mọi người, ông ấy lấy phần cuối cùng vào bát, cũng lấy hết nước súp trong nồi, cùng ăn cơm với người nhà.

Ông ấy gắp một miếng lòng dê kho cho vào miệng, lập tức trợn tròn mắt.

Món này ăn ngon quá!

Lòng dê kho này không dai như món mẫu thân ông ấy nấu lúc trước.

Món này do An Nhiên cô nương làm, có cảm giác mềm mềm, lòng dê ngấm nước súp, béo ngậy, cay cay, hương vị kéo dài trong miệng.

Húp một miếng, món súp bùng nổ trong miệng, hương thơm độc đáo của nước xốt tràn ngập toàn bộ vị giác, khiến người ta càng thêm thèm ăn.

Tôn nhi của Lý Kim Quang ăn món ngon này, hài lòng con mắt nheo lại thành một đường thẳng.

Ông ấy sờ đầu tôn nhi, ân cần nói: "Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm!"

"Gia gia, trong chén này đều để cho gia gia ăn."

Tôn nhi của Lý Kim Quang được mẫu thân giáo dưỡng rất tốt, vô cùng hiểu chuyện.

"Gia gia, đã lâu rồi chúng ta không được ăn thịt, đồ ngon này sao cháu có thể ăn nhiều như vậy được?"

"Để gia gia ăn đi. Cha nương thường nói cháu phải hiếu thuận với gia gia, đồ trong bát gia gia cứ ăn đi."

Lý Kim Quang mỉm cười, nheo mắt lại: "Tôn nhi ngoan, cho cháu ăn, gia gia không ăn."

...

Bầu trời sau cơn mưa dường như được gột rửa, trở nên trong trẻo, ban đêm có thể nhìn thấy rõ ràng những vì sao trên bầu trời.

Nhưng mà thôn dân chạy nạn đã đi suốt cả một ngày trên đường núi, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ban đêm.

Sau khi Lý Kim Quang ăn cơm xong, nhi tức của ông ấy đem nồi của Cố An Nhiên đi rửa sạch.

Lý Kim Quang đích thân đem trả cái nồi đến nơi Cố An Nhiên và Vương Ngọc Liên hạ trại.

Ông ta đến đây cũng không phải chỉ để trả nồi, mà còn có lý do khác.

"An Nhiên cô nương, ngươi cảm thấy ngọn núi này có an toàn không?" Lý Kim Quang nhìn xung quanh hỏi.

Kỳ thật nơi này có núi cao rừng sâu, mấy người đi săn đều nói, khả năng sẽ có dã thú, nhưng ông ấy tin tưởng lời Cố An Nhiên hơn

"Sẽ có dã thú, nhưng dã thú sợ lửa, ban đêm đốt lửa trại sẽ an toàn hơn.”

Mặc dù trên mặt Cố An Nhiên luôn có vẻ bình tĩnh, nhưng khi Lý Kim Quang hỏi nàng, nàng vẫn sẽ đưa ra lời khuyên.

Dù sao bản thân nàng cũng là một thành viên trong đoàn chạy nạn, nếu thật sự có dã thú tới đây đối với nàng mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.

"Được, ta biết rồi, đêm nay ngươi không cần phải gác đêm, cứ nghỉ ngơi thật tốt, một mình gánh vác đền cả người bằng sắt cũng không chịu nổi."

"Đêm nay mấy người thợ săn sẽ thay nhau canh gác, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Cố An Nhiên nhẹ giọng nói: "Cám ơn!"

Lý Kim Quang rời khỏi nơi Cố An Nhiên hạ trại, nhìn khu rừng tối tăm xung quanh, cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh.

Nhưng không có cách nào, bọn họ phải leo qua ngọn núi này, bởi vì quan đạo ở Bắc An phủ có thể có người Khương.

Những người đó gặp người là giết, còn đáng sợ hơn cả bọn mã tặc.

Ông ấy nói lại với mấy thợ săn những lời Cố An Nhiên nói, đám thợ săn để lại một người ở trong doanh địa gác đêm, thức canh đống lửa.

Vì không có đủ củi nên hai người thợ săn khác đi kiếm củi xung quanh trại.

Về phần những người khác, họ lấy chăn gối ra đi ngủ.

Vì đang là mùa thu, lại mưa liên tục hai ngày nên thời tiết không còn nóng bức như những ngày vừa rồi.

Ban đêm nếu không giữ ấm, sẽ dễ bị cảm lạnh.

Trong điều kiện và môi trường sống như vậy, nếu bị nhiễm bệnh phong hàn, có thể sẽ mất mạng.

Cố An Nhiên lấy ra một tấm đệm dày mềm mại, quấn chặt lấy Đại Bảo và Điềm Nha.

Vương Ngọc Liên vẫn chưa ngủ, đang mò mẫm dưới ánh lửa trại, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau khi Cố An Nhiên nằm xuống, cười nói: "Lão thái thái, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường, thân thể không chịu nổi đâu.

Vương Ngọc Liên lấy ra một cái túi vải đang khâu dở nói: “Ta nhìn ngươi vào rừng lấy đồ, luôn dùng tay cầm, như thế rất bất tiện, ta sẽ may cho ngươi một cái túi vải để, sau này ngươi ra ngoài đựng đồ vật sẽ tiện hơn."

"Ta đã nhờ thợ săn ở Cố gia thôn xử lý tấm da dê. Loại vải đay này tuy thô nhưng được cái dày chắc, người dùng sẽ rất thích hợp.”

"Lão thái thái, nơi này ánh sáng kém quá, bà đừng làm mà hỏng mắt.” Cố An Nhiên khuyên nhủ.

"Được rồi!"

Vương Ngọc Liên dường như nghe theo lời khuyên, bà ấy đặt cái túi vải đay đang khâu dở sang một bên, chui vào chăn giả vờ ngủ.

Đợi đến khi tiếng thở đều đều của Cố An Nhiên truyền đến, bà ấy lặng lẽ ngồi dậy đi về phía đống lửa.

Vừa may túi đay vừa trò chuyện đủ thứ với những người thợ săn.

Thỉnh thoảng, khi kim đâm không thủng, còn miết vào da đầu, cho đến khi may xong cái túi, mới ngáp dài một cái rồi quay về lều vải nhà mình.

Bà ấy nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Cố An Nhiên, lại nhét bàn tay nàng vươn ra ngoài vào lại trong chăn, trên mặt nở một nụ cười trìu mến.

Trong miệng lẩm bẩm: "Hài tử này, ngày thường trông rất chững chạc, khi ngủ lại trông như một hài tử."

Bà ấy đặt túi vải đay bên cạnh Cố An Nhiên, chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.

Mặc dù các thợ săn rất cảnh giác, nhưng đến sau nửa đêm, đống lửa ấm áp không tránh khỏi khiến mọi người buồn ngủ.

Mẫu thân Triệu Hắc Oa tuy đi nằm đã lâu nhưng không thể ngủ được đang len, lén lau nước mắt.

Bà ấy rất thương tâm, nhìn thấy những người chạy nạn này ăn thịt, nói nói cười cười thì càng đau lòng.

Không ai quan tâm đến sống chết của nhi tử mình, từ đầu đến cuối chỉ có bà ấy là người đau buồn.

Bà ấy không cam tâm, rõ ràng nữ nhân kia có thể ngăn chặn thảm kịch này, rõ ràng những người khác cũng có thể ngăn cản Hắc Oa.

Nhưng không ai trong bọn họ ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn ta đi chịu chết.

Bọn họ... tất cả đều phải chết...

Bà ấy từ từ quay người lại, hai mắt như rắn độc nhìn chằm chằm những người thợ săn đang ngồi ngủ ngoài kia, lén lút đứng dậy.

Bà ấy cầm tất cả thuốc diệt chuột trong tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp