Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 18


4 tuần

trướctiếp

Hơn nữa, những tên mã tặc còn lại có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, không có nhiều người tốt bụng như vậy.

Thôn dân Lý gia thôn và Cố gia thôn còn chưa kịp lên tiếng, mấy người ở Triệu gia thôn đã bắt đầu ồn ào: "Mẫu thân Hắc Oa, không phải chúng ta không giúp đỡ, nhưng mà đang lúc vội vàng chúng ta không thể giúp được!"

"Đúng vậy, lỡ như bọn mã tặc đuổi tới đây, tất cả chúng ta sẽ phải chịu chung số phận với Hắc Oa, bây giờ vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này."

"Nghe ta nói này, trước tiên chúng ta hãy đánh dấu lại chỗ này, phủ cỏ lên che Hắc Oa lại. Nếu sau này còn có thể quay về, sẽ đến lấy hài cốt của hắn ta."

Những lời này chỉ là để an úi mẫu thân Hắc Oa.

Bọn họ một đường đi về phía nam, có thể sống sót hay không còn chưa biết, mà nếu thật sự định cư ở phía nam, ai sẽ trèo non lội suối hơn nghìn dặm để nhặt hài cốt của người khác?

Hơn nữa, hài cốt còn hay không cũng khó nói, trong khu rừng này có rất nhiều dã thú.

Mẫu thân Hắc Oa biết đây là không có ai sẵn lòng giúp đỡ gia đình bà.

Đôi mắt đục ngầu của bà ấy giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào nhi tức: "Trượng phu ngươi chết rồi, ngươi lại không thương tâm chút nào sao?"

"Còn không mau tới đây giúp ta một tay? Chẳng lẽ ngươi muốn Hắc Oa phơi thây nơi hoang dã sao?"

Thê tử của Triệu Hắc Oa lúc này cũng có ánh mắt hung ác, không còn sợ bà bà này nữa.

"Hắn phơi thây ở nơi hoang dã thì có liên quan gì đến ta? Vừa rồi hắn còn muốn đẩy ta đi chịu chết mà.”

Lão phu nhân tức giận đến nghẹn ngào chỉ vào nàng ta: "Ngươi... Ngươi thật to gan."

Thê tử Triệu Hắc Oa nghe vậy thì cười khẩy: "Thế nào, nương lại muốn Triệu Hắc Oa đánh con nữa à? Đáng tiếc! Hắn ta đã chết rồi! Ha ha ha ha ha!"

Nếu Triệu Hắc Oa có huynh đệ hoặc là thúc bá, thê tử hắn ta cũng không dám phách lối như vậy.

Đáng tiếc hắn ta lại không có, cho nên mẫu thân hắn ta bây giờ chỉ còn biết dựa vào nhi tức để sống sót.

Lão phu nhân vẫy tay với tôn nhi mười tuổi của mình: "Đại Bản, đến giúp tổ mẫu một tay, để phụ thân cháu thanh thản lên đường."

Nghe vậy, Đại Bản lao vào vòng tay mẫu thân, sợ hãi nói: "Con không muốn, con không muốn."

Một là thi thể quá đẫm máu, hài tử thực sự rất sợ hãi, hai là Triệu Hắc Oa này ngày thường uống rượu vào là chửi bới, không ít lần đánh Đại Bản.

Đại Bản hoàn toàn không thân thiết với phụ thân mình, thậm chí còn có chút oán hận!

Lão phu nhân liên tiếp bị nhi tức và tôn nhi từ chối, lúc này đã không thể kiềm chế được cảm xúc bị đè nén của mình.

Bà ấy oán hận nhìn về phía Cố An Nhiên: "Rõ ràng ngươi có bản lĩnh ngăn cản nhi tử ta, vì sao không ngăn cản, lại trơ mắt nhìn nó chết."

Cố An Nhiên cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: "Ta xưa nay không ngăn cản người ta tìm đường chết."

"Bởi vì người đã thích tìm đường chết, dù cho ngươi có cứu được hắn một lần, nhưng sẽ có lúc hắn lại dùng năng lực của mình để tự sát.”

Điềm Nha đưa ánh mắt ngây thơ nhìn mẫu thân Triệu Hắc Oa, cất giọng trẻ con nói: "Bà thật là kỳ lạ, hắn là nhi tử của bà thì bà tự quản lấy! Bắt người khác quản là không đúng."

Nghe thấy lời Điềm Nha nói, mẫu thân Triệu Hắc Oa nhất thời không thể phản bác. 

Những người khác trong lòng càng coi thường mẫu thân Triệu Hắc Oa, chính mình không biết quản nhi tử, không nói một tiếng, khi xảy ra chuyện lại đổ lỗi cho người khác, mặt mũi để ở đâu?

Một hài tử bốn năm tuổi còn hiểu lý lẽ hơn một lão phu nhân sống hơn nửa đời người này.

Vương Ngọc Liên cũng chạy tới, cao giọng nói: "Nhi tử của ngươi, ngươi và nhi tức không mở miệng ngăn cản, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu An Nhiên, da mặt ngươi làm bằng gì vậy? Ta thấy còn dày hơn cả da trâu."

Nếu là gia đình lương thiện, Vương Ngọc Liên sẽ không như vậy với lão nhân vừa mới mất đi nhi tử.

Nhưng Triệu Hắc Oa đó chẳng phải thứ tốt lành gì, xấu xa đến tận xương tuỷ, tâm nhãn rất độc địa.

Mẫu thân Triệu Hắc Oa nhìn thấy thôn dân Cố gia thôn và Lý gia thôn đều giúp đỡ Cố An Nhiên, còn người Triệu gia thôn lại im lặng không nói nên đành phải tự mình kéo thi thể Triệu Hắc Oa lội bùn, chân thấp chân cao kéo đến một nơi khô ráo hơn, lấy ít cỏ khô và cành củi che lại.

Đoàn người chạy nạn dần dần tiến về phía trước, còn bà ấy rơi xuống cuối đoàn.

Nhi tức và tôn nhi cũng không đợi bà ấy, vẫn là có mấy người tốt bụng ở Triệu Gia Thôn thấy lão phu nhân đáng thương nên đã dìu bà đi lên phía trước.

Vì sợ đằng sau có người truy đuổi nên đoàn người chạy nạn đi suốt hai canh giờ mà không dám nghỉ ngơi.

Mãi đến khi trời tối hẳn, đường núi không nhìn rõ, nhiều người không cẩn thận bị trượt ngã, Lý Kim Quang mới gọi mọi người dừng lại.

Bọn họ dừng lại ở nơi có địa hình bằng phẳng ở trong rừng.

"Hôm nay chúng ta sẽ dựng trại ở đây, sáng sớm ngày mai lên đường, mọi người hãy tự mình tính toán thời gian, chúng ta sẽ không đợi ai cả.”

Cố An Nhiên và lão phu nhân chọn một chỗ khô ráo, đẩy xe dừng lại ở một bên.

Dựa vào hai cái cây dùng vải dầu làm một cái mái che, trải một lớp bạt xuống đất, đem xe đẩy ngăn ở một bên.

Như vậy tạo ra một không gian tương đối riêng tư.

Chỗ ở của Cố An Nhiên và lão phu nhân rất rộng rãi, bởi vì ở bên cạnh, mọi người đều sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, sói.

Nhưng Cố An Nhiên không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui vẻ, thoải mái.

Nàng lấy nồi ra, lấy nội tạng dê đã được giữ bằng tro than trên xe ra, dùng dao cắt ra.

Trời có mưa nên không thiếu nước.

Nước suối trên núi qua mộ ngày lắng đọng, lúc này cũng không còn đục ngầu nữa.

Nàng mượn cớ đi tiểu, từ trong không gian lấy ra một gói lớn gia vị ướp thịt kho, cầm trong tay bước ra ngoài.

Vương Ngọc Liên nhìn gói gia vị trong tay nàng, có chút nghi hoặc hỏi: "Nha đầu An Nhiên, lúc trên núi ta đã nhìn thấy những thứ trên tay ngươi rồi, cái này dùng để làm gì? Làm dược liệu à?"

"Không phải dược liệu, là gia vị." Cố An Nhiên vừa nói vừa cho gia vị thịt kho vào nồi.

Vương Ngọc Liên có chút kinh ngạc: "Có thể ăn được sao? "

Bà ấy chỉ vào hạt tiêu nói: "Nhưng những hạt nhỏ tròn tròn trên tay ngươi, lúc chăn gia súc trên núi ta đã tò mò nếm thử, rất tê dại, không phải là có độc sao?"

"Không có độc." Cố An Nhiên bỏ thịt dê đã cắt nhỏ vào nồi.

Lần này nàng còn nấu hai nồi nội tạng dê, một nồi cho bốn người cùng ăn, một nồi nàng định tặng người khác.

Dù sao hôm nay vẫn có người giúp đỡ nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp