Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 11


4 tuần

trướctiếp

Cố An Nhiên thản nhiên nói: "Cám ơn."

Mấy người phụ nhân ở Cố gia thôn có chút xấu hổ trước lời cảm ơn của nàng, liên tục nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi không cần khách khí như vậy."

Nói xong, mỗi người đều đi về chỗ đặt bếp của nhà mình chuẩn bị nấu ăn.

Vương Ngọc Liên đã nấu cơm xong, bà ấy có thể nhìn ra An Nhiên không thích ăn bánh bột ngô, nên đặc biệt lấy gạo nấu cơm cho An Nhiên.

Món chính là thịt gà còn sót lại tối qua, buổi sáng tổ tôn ba người bọn họ chỉ uống chút canh gà, Đại Bảo và Điềm Nha mỗi người ăn một miếng gà, còn Vương Ngọc Liên lại không nỡ ăn.

Nhìn thấy thôn dân Cố gia thôn lại đưa rau dại đến, Vương Ngọc Liên nhanh chóng làm món rau rừng xào, bữa trưa lúc này đã sẵn sàng.

Cố An Nhiên vừa lúc đói đến mức ngực dán vào lưng, cầm bát đũa lên đã ăn một bát cơm lớn.

Ăn xong, Cố An Nhiên, Đại Bảo và Điềm Nha nằm nửa người trên tấm vải dầu để tiêu hóa thức ăn.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, cầm hai chiếc rìu lên, nhìn Vương Ngọc Liên nói: "Lão thái thái, ta đi vào rừng, nếu buổi tối đến giờ cơm mà ta chưa về, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần đợi ta.”

Vương Ngọc Liên tỏ ra lo lắng: "Vậy ngươi về sớm một chút, nha đầu An Nhiên, ban đêm trong rừng rất nguy hiểm."

Cố An Nhiên khoát tay áo, ra hiệu mình biết rồi.

Sau đó lập tức tiến vào rừng rậm, theo dấu chân đám nam nhân trong đoàn chạy nạn, có lẽ bọn họ đi về hướng đông bắc.

Cố An Nhiên không muốn ở cùng bọn họ nên chọn hướng Tây Bắc.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, nàng đi vào kho vũ khí lạnh trong không gian, lấy ra một cây cung thép tinh xảo.

Lúc đầu nàng vốn định đi đến khu vực vũ khí nóng để lấy súng, nhưng nàng phát hiện cửa kho bị hỏng, cho thấy nó đang tự động sửa chữa.

Cũng không biết phải sửa đền lúc nào nên đành thôi.

Có thể zombie có dị năng không gian cấp cao, phát ra các hạt năng lượng không gian đã ảnh hưởng đến không gian của nàng.

Nàng lấy cây cung thép ra, là vì muốn đi săn.

Trong không gian mặc dù có đồng cỏ, gà, vịt, bò, dê đều có, nhưng lần chạy nạn này, đi bằng hai chân không biết tới phương nam thì đã là năm nào tháng nào rồi.

Cho nên, nàng cũng không thể ngồi ăn núi lở, lợi dụng rừng rậm để đi săn, nếu có con vật phù hợp, nàng sẽ bắt chúng lại rồi nuôi trên ngọn đồi trong không gian.

Nơi này núi cao rừng sâu, trong rừng gần như không có đường đi, có thể thấy ngày thường ở đây rất ít người, sẽ có rất nhiều động vật.

Cố An Nhiên buộc cây cung thép vào cánh tay, nhét đầy mũi tên vào, đi được mấy trăm trượng thì phát hiện một con dê núi màu đen.

Con dê quay lưng lại phía nàng, đang nhàn nhã gặm cỏ.

Nàng nhắm vào cổ con dê núi, mũi tên từ cây cung thép bán ra, trúng vào chính giữa gáy con dê núi.

Bốn móng của con dê cứng đờ, ngã xuống trong vũng máu.

Cố An Nhiên chậm rãi đến gần, nhặt con dê lên, thả vào không gian, lại bắn thêm vài con gà lôi và thỏ nữa rồi mới dừng lại

Sau khi đi thêm vài bước vào rừng sâu, nàng phát hiện ra một mảng lớn rau hẹ dại tươi rói.

Đột nhiên lại muốn ăn thịt dê chấm sốt hẹ!

Nàng nhặt hết những hoa hẹ dại dại trên mặt đất, lại lấy thêm hai quả táo và một miếng gừng lớn trong không gian, rồi vác theo con dê đen đi về phía con dốc nhỏ nơi đoàn người chạy nạn đang dừng chân.

Nhóm nam nhân đi săn đã quay về, tốp ba tốp năm đều không khác gì nhau, người bình thường không kiếm được bao nhiêu, chỉ có mấy người thợ săn già có trên tay một ít gà lôi và thỏ rừng.

Nhìn thấy Cố An Nhiên vác một con dê đen đi tới, tất cả đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Vương Ngọc Liên nhìn con dê trên vai Cố An Nhiên, sửng sốt hồi lâu, một lúc lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Cố An Nhiên chỉ cười cười, khéo léo lột sạch da dê.

Sau đó, nàng nhìn bộ quần áo bẩn thỉu chắp vá của Đại Bảo và Điềm Nha, lớn tiếng nói: "Nửa mảnh vải, đổi lấy một cái đùi dê. Có ai muốn đổi không?"

Mấy người lúc trước còn có vẻ ghen tị, lúc này vội vàng lục lọi hành lý của mình xem có mảnh vải nào không.

Thời thế bây giờ, ai còn quan tâm đến việc mặc cái gì nữa, có thịt để ăn đã là cuộc sống thần tiên rồi, huống hồ vải còn rất nặng.

Một nam tử Triệu gia thôn thực sự tìm được nửa cuộn vải đay, cười tít cả mắt, chuẩn bị đem đi đổi đùi dê.

Nhưng lại bị thê tử hắn ta ngăn lại: "Ngươi làm cái gì vậy? Tấm vải này là để ta may quần áo."

Nam tử trợn mắt, chỉ vào đống hành lý cồng kềnh trên xe đầy nói: "Ngươi còn may quần áo nữa à, ngươi nhìn xem ngươi có bao nhiêu quần áo rồi?"

"Mà vải vóc này rất nặng, ngươi không phải đẩy xe nên có thể đứng nói chuyện không đau lưng phải không?”

"Nếu ngươi đồng ý sau này ngươi qua đẩy xe, ta sẽ không đem vải vóc của ngươi đi đổi đùi dê đâu."

Phụ nhân kia mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xuống, lẩm bẩm giải thích: "Ta chưa từng làm việc nặng, không thể đẩy được."

Nam tử tức giận hất tay nàng ta ra, mang nửa cuộn vải đay đến cho Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên hào phóng đưa đùi dê phía trên, cắt phần nhiều hơn đưa cho nam nhân kia.

Nàng nhét nửa cuộn vải đay vào tay Vương Ngọc Liên, nói: "Lão thái thái, ta thấy ba người không có nhiều quần áo mùa thu. Bà cứ dùng nửa cuộn vải này để may quần áo mùa thu cho Đại Bảo Điềm Nha và cho bà nữa."

Vương Ngọc Liên nói: "Ta đã già rồi, không quan tâm đến quần áo, ta sẽ may cho ngươi một bộ."

Cố An Nhiên liên tục từ chối: "Lão thái thái, trong túi hành lý của ta có rất nhiều quần áo.”

Trong không gian của nàng có rất nhiều quần áo của người già và trẻ em, đổi nửa cuộn vải này, chủ yếu là đề lão phu nhân an tâm.

Láo phu nhân luôn cảm thấy bản thân vô dụng, tìm cho bà ấy một công việc để làm, bà ấy sẽ không nghĩ như vậy nữa.

"Đúng rồi, bữa tối hôm nay chúng ta ăn thịt dê sốt hẹ nhé?"

Vương Ngọc Liên chưa bao giờ được ăn thịt dê, đương nhiên cũng không biết ăn thịt dê như thế nào.

Nhưng mà lão phu nhân tin tưởng Cố An Nhiên vô điều kiện: "Nha đầu An Nhiên, ngươi nói ăn cái gì chúng ta sẽ ăn cái đó."

Nàng múc một ít nước còn lại trong thùng, cắt xuống một cái đùi dê khác và một ít thịt sườn, rửa sạch cắt thành từng miếng rồi cho vào nồi nấu.

Lại lấy một cái nồi khác ra, lại nấu thêm một nồi thịt dê đầy.

Cuối cùng, đập nát hoa hẹ, gừng và táo cắt nhỏ rồi cho vào chậu để dùng sau.

Nhìn nước trong thùng không còn nhiều, Cố An Nhiên nghĩ ra một cách.

Lấy cớ đi tiểu, nàng lấy từ trong không gia ra một cái ống nước, một túi đựng nước đơn giản, bột tẩy và phèn chua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp