Phu Quân Ta Là Thái Giám

Phu Quân Ta Là Thái Giám - Chương 4


1 tháng


10

Những ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng ta.

Trần Lưu Kim không còn một tháng mới được nghỉ một lần nữa, làm việc mười ngày là có thể về nhà.

Hắn được thưởng ngày càng nhiều, tất cả những gì có thể cầm cố chúng ta đều đem đi đổi thành bạc cất trong tay.

Trải qua những ngày tháng gian khổ mới biết được hiện tại không dễ dàng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Ngày sinh thần của Trần Lưu Kim, ta chỉ nấu một bát mì trường thọ.

Thúc giục hắn ăn xong, ta bí mật đưa hắn lên xe ngựa đi nửa giờ.

Trần Lưu Kim vốn một vẻ “Xem nàng có thể làm trò gì” nhưng khi nhìn thấy lễ sinh thần thì ngẩn người.

Ngôi làng nhỏ ngoại thành, ngôi miếu đổ nát trước đây đã được ta tu sửa lại, bày bàn ghế.

Hơn mười đứa trẻ để tóc dài xông lên, mỗi đứa trên bàn ngoài bút mực giấy nghiên còn có một phần thúc tu.

* “Thúc tu” ở đây có nghĩa là xâu thịt khô, còn là một điển tích gắn với Khổng Tử. Trong Luận Ngữ: “Ai dâng lễ để xin học thì từ một xâu thịt khô trở lên, ta chưa từng (chê là ít) mà không dạy”.

“Chúng muốn bái ai làm thầy?”

Trần Lưu Kim không dám tin.

Đám trẻ ôm thúc tu nhét cho Trần Lưu Kim, sợ sệt gọi hắn là “Sư phụ.”

Chúng đều là con nhà nghèo, có đứa cầm cần tây, có đứa cầm táo đỏ, đều là những thứ mà học giả bên ngoài coi thường.

Nhưng Trần Lưu Kim lại coi như báu vật.

Hắn luống cuống nhìn bọn trẻ vây quanh hắn cười đùa, giọng nói nghẹn ngào không dễ nhận ra.

“Tiểu Mãn, đa tạ nàng.”

Ta vỗ đầu hắn: “Nói gì vậy Trần Lưu Kim, sinh thần vui vẻ nhé!”

Từ đó, mỗi khi nghỉ phép hắn đều muốn ta đi cùng hắn đến dạy học cho đám trẻ này.

Còn ta thì thuê gánh hoành thánh đến nấu cháo cho chúng, bọn trẻ đều thích vị tiên sinh ôn hòa uyên bác này, hỏi đáp vui vẻ.

Cứ như vậy đến lập xuân, đột nhiên nghe nói tiền tuyến sắp đánh nhau, trong thành mấy ngày đã tràn vào nửa thành dân đói.

Những người quyền quý trong thành đều nói rằng họ mắc bệnh dịch, tránh xa ba thước.

Nhưng Trần Lưu Kim cùng ta lấy tiền bạc đã tích cóp được, đổi tên họ mở tiệm cháo bố thí cho dân đói.

Ta hỏi hắn tại sao không quang minh chính đại mà làm.

Hắn lắc đầu: “Tiểu Mãn, nếu bị người ta làm lớn chuyện làm hỏng lòng tốt, không bằng không cho người khác biết.”

Dân đói ngày càng nhiều nhưng quan phủ lại làm ngơ.

Rất nhanh, ngoài số tiền để lại cho ta hắn không cho động vào, những số tiền khác đều chảy vào bụng dân đói.

Nhưng Trần Lưu Kim lại rất vui, hắn đột nhiên hiểu ra “Vì dân” không bị giới hạn bởi thân phận, không nằm ở chức quan.

Hắn vui, ta cũng vui.

Như vậy cũng coi như báo ân rồi.

11

Không lâu sau, tin tức thánh thượng nhất quyết xuất binh nổ ra như sấm sét, bách tính bị thu thuế giá trên trời, khoa cử tạm dừng.

Mọi người đều truyền rằng, là hoạn quan vì muốn lấy lòng thánh thượng nên ở sau lưng xúi giục.

Họ nghe ngóng thêm, trong số những hoạn quan đó có một tiểu thái giám mới nổi Trần Lưu Kim từng là một thư sinh, ta bắt đầu nghe thấy nhiều người sỉ nhục hắn.

Bách tính chửi rủa:

“Bọn không có gốc rễ này dù có trèo cao đến đâu cũng vẫn hèn mọn!”

“Chúng vì quyền thế mà giày xéo chúng ta, ta nhất định phải liều mạng với chúng!”

Những người đọc sách thì chỉ trích kịch liệt:

“Trần Lưu Kim sau khi chịu cung hình thì không còn phong cốt của người đọc sách nữa!”

“Trần Lưu Kim lại đầu quân cho hoạn quan để có quyền thế, nếu năm đó hắn chết đi, ta còn có thể thắp cho hắn một nén hương!”

Trong tửu lâu ta còn nghe thấy thái giám chế giễu hắn:

“Nhìn kìa, Trần Lưu Kim là môn sinh của thiên tử cũng học chúng ta bán rẻ nụ cười.”

“Đúng vậy, hắn biết lấy lòng chủ tử như vậy, sợ là không chỉ bán miệng mà còn bán cả mông, chúng ta mãi mãi không thể chung một lòng với hắn!”

Hóa ra… hắn chưa từng được bất kỳ ai chấp nhận.

Người đọc sách ghê tởm sự tàn tật của hắn, thái giám thì căm ghét phong cốt của hắn.

Ta có chút không dám nghĩ, đi đến bước đường này, hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Đi một vòng trên phố, người mắng hắn rất nhiều nhưng những người thích đâm vào thân thế và đạo tâm của hắn để công kích đều là người đọc sách.

Ta dò hỏi người cầm đầu, hóa ra lại là sư đệ mà sư phụ hắn nhận nuôi năm đó.

Vị sư đệ trong cuốn sổ tay luôn lấy sư huynh làm đầu.

Nhưng ta làm sao có thể khiến vị sư đệ đó hiểu được, Trần Lưu Kim chưa từng phản bội bách tính, cũng chưa từng quên đi nguồn cội.

Hắn chỉ là…

Chỉ là vì chúng ta có thể sống, vì bảo vệ ta mà liều mạng trèo cao.

Một người đáng thương như vậy, ngay cả khi về nhà cũng chỉ có thể về nhân lúc trời tối.

Trần Lưu Kim giả vờ trước mặt ta rằng không có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ mệt mỏi trên đôi lông mày không thể che giấu được.

Ban đêm mơ màng, hắn luôn co ro người nắm chặt lấy tay áo ta không chịu buông, giống như một con thú non bị thương.

12

Ngày hôm sau, ta nũng nịu rất lâu Trần Lưu Kim mới đồng ý cùng ta ra phố.

Hắn sợ liên lụy đến ta nên đã đội nón đấu.

Trong chợ, xung quanh truyền đến những lời chửi rủa khó nghe, ta không đổi sắc mặt nắm chặt tay Trần Lưu Kim.

“Trần Lưu Kim! Ngươi còn dám đi lại khắp nơi!”

Có người nhận ra hắn.

Chợ gần như im lặng, sau đó bách tính liền vây quanh chúng ta, vô số lá rau thối bay tới tấp vào mặt.

Trần Lưu Kim vì bảo vệ ta, nón đấu bị người ta lật ra.

Thiếu niên vừa nhận ra hắn hét lớn: “Mọi người bình tĩnh, ta có vài câu hỏi muốn hỏi hắn thay sư phụ!”

Tiếng ồn ào giảm bớt, Trần Lưu Kim bình tĩnh nhìn hắn: “Sư đệ.”

“Câm miệng! Ta không phải sư đệ của ngươi!” Thiếu niên mặt đầy ghê tởm.

“Trần Lưu Kim, hôm nay ta thay sư phụ hỏi ngươi!”

“Vì sao ngươi xuất thân từ khoa bảng, lòng đầy hoài bão, giờ lại trở thành chó săn của hoạn quan? Phản bội quá khứ!”

“Vì sao ngươi cấu kết với hoạn quan áp bức bách tính? Phản bội lương tâm!”

“Vì sao ngươi nịnh bợ quyền quý, phản bội sư phụ! Ngươi không xứng với sự bồi dưỡng mấy chục năm của sư phụ! Cũng không xứng với sự kính trọng trước kia của ta!”

Mỗi câu hắn lớn tiếng trách mắng, sắc mặt Trần Lưu Kim lại trắng thêm một phần.

Trần Lưu Kim vốn đã khinh thường bản thân, sự chất vấn này chẳng khác gì giẫm đạp lòng tự trọng của hắn, khiến hắn vô cùng tội lỗi.

Dù không sai hắn cũng sẽ nhận, cuối cùng càng thêm ghét bỏ bản thân.

Trần Lưu Kim càng im lặng, sư đệ hắn càng cảm thấy mình chính nghĩa.

Những lời chỉ trỏ của bách tính càng làm hắn thêm kiêu ngạo.

Ta thấy thiếu niên đó đắc ý thì tức giận bừng bừng, dùng sức thoát khỏi vòng tay Trần Lưu Kim, chỉ vào hắn mà mắng:

“Ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, đúng sai còn không phân biệt được! Ngươi hỏi phu quân ta ba câu, giờ ta cũng hỏi ngươi!”

13

“Nếu ngày mai ngươi là môn sinh của thiên tử nhưng lại đột nhiên gặp nạn, ngươi có thể cam tâm chịu nhục không? Mạng này ngươi có muốn nữa hay không!”

Thiếu niên định mở miệng nhưng ta không cho hắn cơ hội.

“Được, không nhận mạng thì chỉ có chết! Ta từng bị phụ thân giam cầm mấy năm, vô số lần nghĩ đến cái chết nhưng người từng chịu khổ mới hiểu, chết thì dễ, sống mới khó. Ngươi đi hỏi những chiến sĩ ở biên cương, họ muốn chết không? Hỏi những người dân đói, họ muốn chết không? Hỏi những người dân xung quanh ngươi, họ có muốn chết không!”

“Biên cương có biết bao nhiêu người dùng mạng sống đổi lấy sự sống cho chúng ta, dù là sống tạm bợ, mạng này Trần Lưu Kim cũng phải nhận!”

“Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi nói Trần Lưu Kim phản bội lương tâm, tàn hại bách tính nhưng ngươi đã từng chứng thực chưa? Hôm nay ở đây có ai vì Trần Lưu Kim mà chịu một chút khổ không? Hắn không những không tàn hại bách tính mà còn dùng hết tiền tích cóp để cho những người dân đói vào thành có nơi nương thân!”

Lời này vừa nói ra, bách tính xôn xao, đã có người dân đói nhận ra Trần Lưu Kim bắt đầu làm chứng cho hắn.

“Đúng vậy, ta nhớ bóng lưng của hắn, đôi phu thê dựng chõng cháo cho chúng ta chính là họ!”

Sắc mặt thiếu niên dần khó coi.

“Ta hỏi ngươi lần cuối, hồi nhỏ ngươi được Trần Lưu Kim chăm sóc nhiều năm, có thể coi là thân thiết nhưng ngươi có từng tin hắn một lần không? Ngươi xúi giục người đọc sách chỉ trích hắn, chẳng qua là biết rõ đây là nỗi đau của hắn, ngươi lợi dụng đạo đức của hắn để dồn hắn vào chỗ chết!”

Thiếu niên ngẩn người nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ thanh cao tự phụ:

“Nhưng hắn có lỗi với ai thì cũng không nên có lỗi với sư phụ! Kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy đáng phải đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

Ta nghiến răng từng chữ một: “Trần Lưu Kim không có lỗi với bất kỳ ai!”

“Nếu sư phụ ngươi không hài lòng thì có thể đích thân chất vấn, sao lại đến lượt ngươi ở đây chỉ tay năm ngón.”

“Ngươi tự xưng là gõ hỏi bản tâm, chỉ là Trần Lưu Kim đang cố gắng tiến về phía trước đã phá vỡ kỳ vọng hoàn hảo của ngươi về hắn nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu Trần Lưu Kim năm đó không nương tựa thì đã chết từ lâu, liệu những người đọc sách các ngươi còn chấp nhận hắn không!”

“Tỉnh lại đi, rốt cuộc là ai, đã mất đi lương tâm!”

Sau một hồi mắng chửi, thiếu niên câm nín, ngây người đứng tại chỗ.

Bách tính xung quanh im lặng như tờ, dần dần tản đi.

Thành kiến là ngọn núi lớn trong lòng người, ta biết sẽ không có ai thay đổi vì lời ta nói nhưng ít nhất ta phải để Trần Lưu Kim biết.

“Trần Lưu Kim, đừng sợ, ta mãi mãi là đồng bọn của chàng!”

Hắn mắt đỏ hoe, nắm chặt tay ta rời đi, không thèm nhìn xung quanh.

14

Sau ngày hôm đó, tính tình Trần Lưu Kim thay đổi, hắn không còn âm dương quái khí giả vờ không quan tâm nữa.

Nếu ở bên ngoài chịu ấm ức, nhất định phải cùng ta mắng chửi nửa ngày.

Nếu ta làm gì đó cho hắn, hắn cũng không thử dò xét từ chối, chỉ vui vẻ nhận lấy.

Thậm chí, hắn bắt đầu nói những lời đường mật.

“Nương tử, đến nếm thử bát mì Dương Xuân ta làm nào.”

Ta có chút hiểu vì sao phu thê thường thích quấn quýt lấy nhau.

Thì ra lại ngọt ngào đến vậy.

Ngoài sân lời đồn đại bay đầy trời, trong sân là cuộc sống nhỏ bé của chúng ta.

Sau tiết Thanh Minh, biên cương truyền đến tin vui.

Hoàng thượng dẫn binh đại thắng, nước địch ký hiệp ước với chúng ta, cắt đất bồi thường.

Hoàng thượng vui mừng miễn một năm lao dịch, hướng gió ở kinh thành lập tức thay đổi.

Dưới sự thúc đẩy của người có tâm, hoạn quan trở thành thế lực được săn đón.

Không ai còn nhớ đến Trần Lưu Kim bị kéo ra làm bia đỡ đạn mấy tháng trước.

Chúng ta đều là những người nhỏ bé từng trải qua gian khổ, không quan tâm đến danh tiếng, chỉ cần có thể sống tốt hơn thì cái gì cũng không bằng.

Nhưng không lâu sau, Hoàng thượng nghe được chuyện Trần Lưu Kim bán hết gia tài để hỗ trợ cho người đói, long nhan đại hỉ, Trần Lưu Kim được thăng mấy cấp, trở thành tân quý danh phó kỳ thực.

Ngay cả khi ta ra ngoài cũng có không ít người công khai hoặc ngầm nịnh bợ, không thiếu những người đọc sách muốn nhờ ta mà đi cửa sau.

Còn Trần Lưu Kim về nhà ngày càng muộn, trên người luôn nồng nặc mùi rượu.

Một buổi chiều nọ, khi ta từ chối sự đeo bám của người đọc sách kia thì bị Trần Lưu Kim đụng phải, hắn không nói gì, cười cười ôm ta về nhà.

Nhưng ngày hôm sau trước cửa viện đã có thêm hai người gác cổng, họ ngăn ta không cho ta ra ngoài, liên tục nói ” Chấp bút đại nhân đã dặn dò.”

Thì ra, hắn đã trở thành Chấp bút…

Tối hôm đó, Trần Lưu Kim lại một thân mùi rượu, hắn ôm chặt ta không buông, vùi đầu vào cổ ta, liên tục xác nhận:

“Tiểu Mãn, nàng sẽ không rời xa ta đúng không?”

“Tiểu Mãn, ta chỉ còn lại nàng!”

Ta dỗ dành hắn như dỗ trẻ con.

Nhưng ta đột nhiên cảm thấy, hắn có chút xa lạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play