Hô hấp của Ôn Nhan cũng bất giác mà ngừng lại.
Sau đó, cô thấy Cố Cảnh Ngự kéo cô lên, hai tay đang ôm lấy cô lập tức buông ra, anh cười giới thiệu: “ Mẹ, đây là Ôn Nhan, con dâu của mẹ. ”
Giọng anh trầm thấp mang theo ý cười, anh nói câu đó với vẻ mặt đó là một sự thật hiển nhiên vậy. Giống như là hai người đã lãnh chứng kết hôn, sau khi xong xuôi mọi việc liền dẫn người về nhà để ra mắt gia đình vậy.
Mẹ Cố cùng Ôn Nhan không hẹn mà cùng cảm thấy sửng sốt.
Những câu nói Ôn Nhan đã chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức trở thành một mảng trống rỗng, giờ cô chẳng biết làm thế nào cho phải.
Sửng sốt qua đi, mẹ Cố bật cười. Bà yên lặng quét mắt qua chỗ Ôn Nhan một cái, sự hài lòng trong ánh mắt chợt lóe qua rồi biến mất, bà vô cùng ôn hòa vỗ vỗ vào tay cô: “ Đứa trẻ ngoan, gọi mẹ đi. ”
Bà đã trải qua bao nhiêu năm sóng gió cuộc đời rồi, giờ bà còn có thể nhìn nhận một con người chỉ qua một cái nắm tay thôi. Người con gái này mặt mày như tranh vẽ, khí chất sạch sẽ, tuy rằng nhìn cô lúc này có hơi rụt rè, nhưng xét về tổng thể thì có vẻ cô là một con người hào phóng, thế này là quá đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play