Mắt thấy cửa thang máy dần dần khép lại, con chó mới rên lên một tiếng, người đi theo sau định nói gì đó nhưng lại chỉ hít được ngụm khí lạnh, xong quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sau đang nghiền ngẫm quan sát cửa thang máy.
Dương Phàm nhịn cười, nói: “Làm sao thế? Sao không đi lên?”
Còn có người dám đóng cửa lại trước mặt người đàn ông này, ha ha ha ha ha, lần đầu được tận mắt chứng kiến.
Cố Cảnh Ngự nheo mắt đầy nguy hiểm đánh giá hắn, chẳng để tâm đến việc hắn cứ xoa xoa mặt để nhịn cười, bâng quơ nói: “Anh bảo cô ấy có nhìn thấy tôi không?”
Dương Phàm đang cười nhạo, không biết nghĩ tới cái gì mà tự nhiên có tâm, lắc đầu: “Chắc không nhìn thấy đâu, nếu không sao cô ấy có thể đóng thang máy lại.”
“À.” Anh nhìn chằm chằm vào chỗ hiện số ở thang máy, thấy con số nhích dần lên, cuối cùng dừng lại ở tầng 15, thâm ý cười.
Thấy anh cười, Dương Phàm hơi hoảng, vội nói: “ Tổ tông! Cậu đừng có mà gây chuyện đấy! Tôi lại không hiểu cậu chắc? Gần đây tuyên truyền phim, bọn phóng viên mà biết tin gì về cậu sẽ bâu lại như ruồi đó…”
Địa vị của Cố Cảnh Ngự ở trong nước tới mức nào còn cần nói sao? Mẹ nó, tới cả ngồi uống trà anh còn được lên trang báo đầu. Nếu giờ có thêm tin tức thì sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh mất.
Anh phì cười, xong lại quay đầu cười với người kia thêm lần nữa, ấn nút thang máy: “Cũng đâu phải tôi xử lý!”
Dương Phàm tức muốn trào máu họng! Được! Là chuyện của hắn!
Hắn đè nén cảm xúc của mình, mí mắt cứ nháy nháy liên tục, nhìn người đã cùng ở bên cạnh hắn suốt bao nhiêu năm qua, cảm giác lửa giận nghẹn ứ trong cổ họng. Giờ thì mẹ nó thật muốn cùng người trước mặt này đồng quy vu tận.
Được nhiều tiền thưởng thì có lợi cái rắm gì chứ! Làm quản lý nghệ sĩ như này đúng là giảm thọ mà!
…
Sau khi đóng cửa thang máy, chân Ôn Nhan mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng thẳng được.
Thật ra, là gan cô không nhỏ. Chỉ là, chó thành khắc tinh của cô từ khi còn bé. Lúc cô còn nhỏ… khá có sức ‘hấp dẫn’ mấy chú chó.
Thang máy dừng lại ở tầng 15, Ôn Nhan hít vào một hơi, đi ra ngoài.
Không biết người khi nãy có nhìn thấy cô không nhỉ. Nếu cô bảo mình không cố ý thì người ta có tin không?
Vào nhà, đôi mắt đào hoa đảo một lượt xung quanh nhà. Chắc đã có người giúp việc giúp cô quét dọn nhà cửa nên phòng ốc sạch sẽ. Có điều, phòng lâu không có người ở nên hơi trống trải và lạnh lẽo.
Ôn Nhan ngồi thẳng xuống ghế sofa, lật lật xem hai tập kịch bản vừa cầm về.
Trong hai kịch bản, kịch bản thanh xuân vườn trường cô sẽ đóng vai nữ phụ, bình thường lúc nào cũng đanh đá ghê gớm, còn nữ chính là học bá, gia cảnh không có gì đặc biệt, tất cả đều bình thường. Do may mắn được vào học viện danh giá nên nam chính chú ý và bắt đầu có một đoạn tình yêu dây dưa với nhau.
Nữ phụ chính là vị hôn thê của nam chính. Sau khi biết nam chính đem lòng yêu người khác liền ghen ghét, bắt đầu những chuỗi ngày tìm cách hãm hại nữ chính, nhưng đương nhiên nữ phụ độc ác chẳng bao giờ có kết thúc có hậu còn nam nữ chính thì về với nhau.
Còn kịch bản kia là thể loại cổ trang cung đấu, các nhân vật nữ trong này được gây dựng rất xuất sắc, nữ chính lúc mới tiến cung thì tâm địa vô cùng lương thiện nhưng dần dần lại trở nên vô cùng ghê gớm, cuối cùng đánh bại từng người một, đưa con mình lên ngôi vị hoàng đế.
Nếu cô chọn kịch bản cung đấu, cô sẽ diễn vai nữ phụ số bốn, thoạt nhìn thì có vẻ đất diễn không nhiều nhưng lại là nhân vật liên quan tới gần như cả bộ phim.
Ôn Nhan suy nghĩ một lát, đặt kịch bản thanh xuân vườn trường lên bàn rồi gọi điện cho người đại diện: “Alo, anh Lý ạ?”
“Vâng… Đúng ạ, em chọn phim cung đấu. ”
“Nhưng anh hỏi hộ em xem có thể thử diễn vai nữ phụ số ba không?”
“Ok, anh sẽ hỏi thử.”
Vai nữ phụ số ba có thể thử thì nhất định phải diễn được, nếu trực tiếp đề nghị thì sợ không có khả năng.
“Chắc rồi ạ.”
Đầu bên kia nói thêm gì đó, Ôn Nhan đảo mắt, gật đầu: “Được, ngày mai chắc chắn em sẽ đi.”
Cô bỏ điện thoại di động xuống, tiếp tục lật xem kịch bản.
Diễn phim thanh xuân thì sẽ được diễn vai nữ số hai. Nếu kịch bản này được diễn vào hai năm trước thì sẽ trở thành phim hot chứ hiện tại thì phim dạng đó không còn được ưa thích nhiều, nếu chiếu cũng chỉ ảnh hưởng tới một bộ phận nhỏ các bạn học sinh thôi.
Năm nay, loại phim ăn nên làm ra nhất là phim cung đấu. Kịch bản không bị rập khuôn, đạo diễn cũng là người tốt. Nếu cô nhận bộ kia thì sợ sau này chẳng gặp được bộ nào giống bộ cung đấu này nữa.
So giữa hai vai ba và bốn thì cô thích diễn nữ phụ số ba hơn. Không phải vì vai nữ số ba đất diễn nhiều mà vì diễn nữ số bốn khá mờ nhạt, có thể coi là người trong lòng hoàng đế. Tuy được diễn xuyên suốt bộ phim nhưng chỉ cần diễn sao cho thật đẹp và dịu dàng, hoàn toàn không có điểm nhấn, cảm giác tồn tại không mạnh.
Có một sự thật là phim truyền hình mọi người hay nhớ những đoạn ấn tượng, chủ yếu nhớ cốt truyện chứ nhỡ kỹ thì hiếm.
Vai nữ số ba không giống vậy. Nàng ấy là người rất có tình có nghĩa, tâm địa cũng âm hiểm. Phần này chỉ có duy nhất một nút thắt, người nàng ấy thích là vương gia, không phải hoàng đế.
Kiểu người như nàng ấy, nam chính không thích. Nếu diễn không tốt thì nàng ấy sẽ biến thành một người độc ác không có tình người nhưng diễn tốt lại thành hình tượng khá hoàn hảo. Chỉ vì yêu mà để người khác lợi dụng thật đáng buồn, vì tình yêu sẵn sàng lao đầu vào biển lửa.
Đúng là không phải ai cũng có cuộc sống màu hồng. Ôn Nhan đứng lên, hơi híp mắt. Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên gì cũng hiểu.
….
Ngày hôm sau.
“Đây là kịch bản của em.” Lý Cường ngồi xuống, uống ngụm trà: “Do sắp quay nên chúng ta phải nhanh chóng nhập đoàn. Buổi thử vai tuần sau, anh sẽ đưa em đi.”
“Vâng.” Ôn Nhan nhận lấy kịch bản, ngại ngùng rót thêm ly trà đưa cho hắn: “Anh Lý, để anh phải lo lắng rồi.”
Cô biết, mình mới vào nghề không bao lâu mà đã được vai nữ số bốn rất không dễ dàng. Giờ cô nói có câu mà vai đã bị gác qua một bên nên hơi lúng túng.
Lý Cường nhận lấy ly trà, không biết sao tự dưng có cảm giác mình thật vĩ đại, cái bụng bia như muốn nở to ra: “Giờ em biết anh Lý tốt thế nào rồi chứ?”
“Ánh mắt em được đấy. Diễn tốt vai nữ số ba này thì quá xuất sắc.” Hắn đặt ly trà xuống bàn, mắt xẹt qua tia sáng, ẩn ý nói: “Nghe bảo… biên kịch chưa chỉnh sửa kịch bản lần cuối cùng.”
Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan cũng lóe lên tia sáng.
“Nhưng em cũng không nên cao hứng quá, vì có được diễn vai này hay không còn phụ thuộc vào em nữa. ”
Đang đắc ý, bỗng một giọng nói từ đâu vọng ra: “Việc tranh vai diễn không phải việc anh nên làm sao?”
Cái gì mà hắn nên làm? Hắn là người đại diện chứ có phải diễn viên đâu.
Nét mặt Lý Cường cứng đờ, hơi sợ hãi nhìn về phía đó, người phụ nữ tóc ngắn bê mâm từ phòng bếp ra, đặt lên bàn ăn: “Còn ngồi đó mà nhìn, không biết ra giúp em sao?”
Lý Cường đứng lên đi về phía phòng bếp, cuối cùng không nhịn được ca thán một câu: “Không phải em không cho anh vào phòng bếp hay sao.”
Nhưng cô ấy có một tật xấu, đó là khi cô ấy nấu cơm thì dù ai cũng không được lại gần, đặc biệt là đàn ông. Cô ấy như vậy thì ai dám giúp.
Ôn Nhan tự giác đứng dậy đi vào bếp, nghe được câu người đại diện của mình nói liền không nhịn được nhếch miệng.
Quả nhiên, giây tiếp theo vang lên giọng nói: “Lý Nhị Cẩu! Anh vừa nói gì anh nói lại lần nữa xem nào.”
Nói như thế nào nhỉ, cô ấy là giáo viên… Làm việc tương đối khắt khe, không cho cơ hội phản bác.
Đứng trên cương vị người đại diện, hôm nay hắn mời cô tới nhà định an ủi người đôi chút. Nhưng nói thật, hắn không có thiên phú trong việc an ủi người khác.
Qua những gì hắn nói, Ôn Nhan mới đầu không căng thẳng cũng phải mím môi, cứ có cảm giác mình còn non kém.
Cho nên, cô… vô thức ăn nhiều hơn.
Ôn Nhan dùng tay xoa xoa cái bụng no căng của mình và sau vì giữ hình tượng, ngồi im re.
Trong lúc đợi dạ dày tiêu cơm, cô ngồi lướt điện thoại.
[Tiên hiệp đạo] là bộ phim được làm lại, vốn đã có sẵn một lượng fan. Phim quy tụ những tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán đang hot nên chưa vội nói tới kỹ thuật diễn, chỉ riêng fan thôi cũng đã đem tới cho phim không ít nhiệt lượng.
Tối nay bắt đầu chiếu phim, một số fan của tiểu thịt tươi cùng fan nguyên tác đã bắt đầu bàn tán về nội dung phim.
‘Vương tử là chồng tôi’: Chồng tôi đẹp trai nhất! Tôi chắc chắn phải xem chồng mình diễn.
‘Gửi một con dao lớn’: Cốt truyện vẫn giữ nguyên, hy vọng không làm hỏng hình tượng nữ thần của tôi.
Fan của tiểu thịt tươi thì rất chờ mong bộ phim còn hầu hết fan nguyên tác đều cảm thấy lo lắng bất an, sợ kịch bản gốc hỏng, có người còn nhắm mũi tên về phía cô, nhưng càng làm thế thì bộ phim càng được chú ý nhiều hơn.
Đã 8 giờ.
Sau quảng cáo sữa bò, màn hình dừng lại một chút và tiếng nhạc vang lên, hình ảnh hai thanh kiếm giao nhau xẹt qua ánh lửa, màn ảnh bỗng nhiên mất dần, lại hiện lên cảnh nữ tử mặc y phục đen cùng một nam tử bốn mắt nhìn nhau. Cảm xúc yêu hận đan xen trong ánh mắt. Khung cảnh biến mất, thế bằng hình hoa đào, một nữ tử y phục xanh ngoái đầu lại nhìn, chậm rãi nở một nụ cười, đôi mắt đào hoa long lanh nước.
Ánh sáng tỏa ra, sau cùng hiện ra ba chữ [Tiên hiệp đạo]
Hai tập đầu cô có diễn. Toàn bộ quá trình cô khá căng thẳng, cô đang chờ điện thoại của người đại diện.
Quả nhiên, vừa qua mười hai giờ một chút, chuông di động cô vang lên, giọng người đại diện truyền tới: “Ôn Nhan! Em đoán xem rating phim có cao không?”
Vừa nghe tiếng, Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói gì đầu bên kia đã bật cười: “2,83%”
Giọng điệu hắn hơi kích động: “Qua 2% em biết không.”
Hiện phim truyền hình mà được thế này thì đầu tiên phải kể tới việc phim hợp thị hiếu, hai là kịch bản tốt, chứ chưa cần nói sang điều thứ ba.
“Anh nói em nhất định sẽ hot mà.” Người đại diện cứ kích động không ngừng rồi lo lắng không yên: “Giờ trên weibo nhiều bài khen em lắm, có người xin lỗi vì nói em dùng quy tắc ngầm đấy. Không nhịn được nữa rồi. Anh phải đi xem lại.”
Ôn Nhan kết thúc cuộc gọi với người đại diện, mở weibo lên xem.
Quả nhiên, phim nằm trong top ba hot search trên weibo.
Top hai nói về một đôi công bố ly hôn.
Đứng đầu bảng là từ khóa về Cố Cảnh Ngự.
Ôn Nhan ấn vào từ khóa “Cố Cảnh Ngự” rồi ngạc nhiên phát hiện ra anh lên hot search chẳng qua do có người chụp được cảnh anh thản nhiên đứng chờ thang máy.
Chẳng có sự việc nào xoay quanh anh cả.
…. Đầu năm nay, chỉ vậy cũng lên được top đầu weibo sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Nhan: Chỉ có thế cũng ở trên em?
Cố ảnh đế mỉm cười: Đấy không phải… tư thế bình thường sao?