Trong thôn, nếu có người muốn mua đất hoặc bán đất đều phải đến thông báo. cho thôn trưởng, chỉ có thể để thôn trưởng hỗ trợ đưa đến chỗ quan phủ lấy được con dấu của quan phủ thì khế ước có dấu màu đỏ mới được xem là chính quy, nếu không cũng chỉ được xem là khế ước trắng và không được quan địa phương chứng nhận.
Nếu cầm theo khế ước không có con dấu màu đỏ ra thưa kiện cũng chính là đang tự thừa nhận mình trốn thuế, không những không được quan phủ ủng hộ mà còn bị mất tài sản liên quan đến vụ án, quả thực chính là mất cả chì lẫn chài. Vì vậy để tránh phiền toái không cần thiết, cho dù bốn phần trăm thuế trước bạ có hơi đắt nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn phải làm khế ước dấu đỏ.
Cho nên lúc này nhà chính bên kia muốn bán đất thì chắc chắn phải đến chỗ thôn trưởng tiến hành ủy thác.
"Được!" Đã đưa ra quyết định, Thẩm Thủ Nghĩa không nói hai lời, ông ấy gật đâu đồng ý.
Thẩm Lâm thị trở về phòng lấy ra một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng đưa cho Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Thủ Nghĩa cũng nhanh chóng rời khỏi nhà đi tìm gặp thôn trưởng.
Tuy trước đó người trong nhà đã từng nói để Thẩm Bích Thấm quản lý tiền nhưng dù sao phụ mẫu vẫn còn đó, để một đứa bé như nàng quản lý tiền bạc thì đúng là không hay cho lắm, quan trọng nhất là vì nàng tin tưởng Thẩm Thủ Nghĩa.
Thẩm Thủ Nghĩa chẳng qua vì quá có hiếu mà trở nên ngu muội, thật ra ông ấy cũng là một người cực kỳ thông minh, bây giờ đã tỉnh táo lại nên tuyệt đối sẽ là một người có thể gánh vác trách nhiệm. Giao tiền cho Thẩm Thủ Nghĩa quản, Thẩm Bích Thấm rất yên tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT