Chương 26: Tìm Đến
"Cha cùng nhị ca không phải là làm công ở trấn trên sao?" Thẩm Bích Thấm áp xuống tức giận trong lòng, vẻ mặt mờ mịt nói.
"Được, cái cô nương chết dầm kia, còn dám giả ngu với lão nương sao, nhị đường tỷ ngươi nói, cha ngươi và Nhị Lang đã vài ngày không làm công ở trên trấn rồi." Thẩm lão thái thở phì phì rồi chỉ vào Thẩm Bích Thấm rống to.
"Nếu nãi nãi đều đã biết, vậy xin hỏi, nãi tìm cha và nhị ca có chuyện gì sao?" Thẩm Bích Thấm dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi Thẩm lão thái.
"Chuyện gì sao, ngươi nói đi, có phải cha ngươi và nhị ca đến huyện Chương phổ không?" Thẩm lão thái chất vấn.
"Đúng vậy." Thẩm Bích Thấm không chút do dự gật đầu.
"Hay cho cái người Thẩm Thủ Nghĩa này, còn dám phá hủy chuyện hôn sự của lão nương, đúng là con sói mắt trắng đáng giết chết ngàn đao, bất hiếu!" Thẩm lão thái nghe xong thì liền tức giận chửi ầm lên.
"Nãi nãi, ai nói với người là cha đi phá hư chuyện hôn sự?" Nghe thấy Thẩm lão thái mắng Thẩm Thủ Nghĩa như vậy thì Thẩm Bích Thấm lập tức trầm mặt xuống.
"Ta nói này Tứ nha đầu, Trương lão gia là người huyện Chương phổ, các ngươi không hài lòng với hôn sự này, không phải đi phá hư hôn sự này thì là muốn làm gì bên đó?" Thẩm Lý thị ở một bên dùng vẻ mặt cổ quái hỏi.
"A, đại bá nương lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi, cha cháu và nhị ca đi huyện Chương phổ đúng là có liên quan đến chuyện hôn sự, nhưng không phải đi phá hư mà chỉ là đi hỏi thăm một chút, miễn cho người có lòng tư lợi mà làm ra chuyện táng tận lương tâm." Thẩm Bích 'Thấm nhìn Thẩm Lý thị lạnh lùng nói.
"Ngươi! Ngươi! Nương, ngươi nghe xem, nha đầu này có phải đang mắng người lòng dạ độc ác không!" Thẩm Lý thị nghe ra được Thẩm Bích Thấm đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lòng rất nhanh đã đẩy qua cho Thẩm lão thái, xúi giục bà ta mắng Thẩm Bích Thấm.
"Con ma ốm này, giờ còn dám nhục mạ trưởng bối sao, xem hôm nay lão nương có đánh hết ngươi không!" Thẩm lão quái quả nhiên bị chọc giận, cầm chiếc bát gốm trên bàn ném về phía Thẩm Bích Thấm.
"Thấm Nhi!"
"Phanh..."
"Rầm..."
Nhưng mà, chén gốm cũng không có ném vào Thẩm Bích Thấm, mà được Thẩm Bích Tuyết nhanh nhẹn đem Thẩm Bích Thấm ôm vào trong lòng, chiếc bát gốm trực tiếp nên vào lưng Thẩm Bích Tuyết rồi rơi vỡ xuống đất.
"Đại tỷ, tỷ không sao chứ, đại tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy!" Nhìn thấy Thẩm Bích Tuyết trước mặt đang nhíu chặt mày vì đau đớn, Thẩm Bích Thấm lo lắng đến mức nước mắt đều đã dâng lên ở hốc mắt.
"Tuyết Nhi, con sao rồi?"
"Đại tỷ, tỷ không sao chứ!" Lúc này Thẩm Lâm thị cùng Thẩm Kỳ Viễn cũng chạy đến.
"Nương, các người đừng lo lắng, chỉ là đập vào sau lưng, không có việc gì." Sắc mặt Thẩm Bích Tuyết tái nhợt, lắc đầu mỉm cười nói.
"Sao có thể không có việc gì, bát gốm to như vậy, có thể ảnh hưởng vào xương không?" Thẩm Bích Thấm khẩn trương nói. "A, xem này, chỉ là một chiếc bát đập vào, mà đã khẩn trương đến vậy sao, nương, vẫn nên làm việc quan trọng trước." Thẩm Lý thị ở một bên bất mãn nói.
"Không sai, Lâm thị, nếu các ngươi không tuân thủ ước định trước đây, vậy đừng trách lão nương vô tình, hiện giờ, các ngươi nhanh chóng đem thiếp canh của Tuyết nha đầu ra đây cho lão nương!" Thẩm lão thái lạnh lùng nói.
"Đại bá nương, người làm trời thấy, chuyện trái với lương tâm mà làm nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!" Thẩm Bích Thấm trừng mắt Thẩm Lý thị mà hung hăng nói, Thẩm Bích Tuyết đã bị thương thành ra như thế này, vậy mà Thẩm Lý thị còn dám được một tấc tiến lên một thước, hùng hổ dọa người!