Chương 19: Khó Chịu
Chỉ là hiện giờ, chưa tính đến chuyện nàng vô cùng xa lạ với thế giới này, lại nói cơ thể hiện giờ của nàng vô cùng yếu ớt, đúng là hữu tâm vô lực.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được, có một cơ thể khỏe mạnh là chuyện quan trọng đến mức nào.
"Thật sự, một ngày kia sẽ không quá lâu đâu." Thẩm Bích Thấm kéo tay Thẩm Kỳ Viễn, trong mắt lập tức lóe lên một tia kiên định.
"Được, huynh tin tưởng Tứ muội muội."
Không biết vì cái gì, nhưng Thẩm Kỳ Viễn cảm thấy Tứ muội muội so với trước kia không giống nhau, rõ ràng là cùng một người, nhưng hiện giờ trên người nàng lại mang theo một loại khí chất khiến cho người khác phải tin tưởng.
Nhưng hôm nay khi cẩn thận ngẫm lại, trước kia Tứ muội muội có bộ dạng gì, thì hẳn dường như nghĩ không ra được.
Thật ra điểm này, Thẩm Bích Thần cũng có chút may mắn, nguyên chủ có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, vừa thu mình lại ít nói, xong cha nương Thẩm Thủ Nghĩa lại bận rộn cả ngày, không có thời gian chăm sóc nguyên chủ, cho nên thật ra cũng không quá hiểu nguyên chủ có tính cách như thế nào.
Ngay cả Thẩm Kỳ Viễn, tuy rằng hắn là người chăm sóc nguyên chủ nhiều nhất, cũng là cơ thể song sinh với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ vẫn luôn cách hắn ngàn dặm, đồng thời cũng không để ý đến hắn, cho nên Thẩm Kỳ Viễn đối với nguyên chủ cũng chỉ là ở gần nhưng không thân thiết.
Lúc này xảy ra tình huống như hiện giờ, hắn mới cảm thấy tính cách của Thẩm Bích Thấm đã thay đổi, mọi người cũng chỉ cho rằng bệnh tình nàng chuyển biến tốt đẹp nên mới thay đổi sinh động như vậy, đồng thời cũng sẽ không sinh ra bất cứ hoài nghi nào.
Hiện giờ thân thể Thẩm Bích Thấm vẫn còn suy nhược, nên sau khi ăn no thì liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, rất nhanh liền đi ngủ, một giấc ngủ này đến tận buổi tối, khi mấy người Thẩm Lâm thị trở về thì nàng mới tỉnh.
"Nương, lòng bàn tay người bị thương, mau đi bôi thuốc, cơm tối để nữ nhi làm là được rồi" Giọng nói quan tâm của Thẩm Bích Tuyết truyền vào tai nàng.
"Ai da, Tuyết Nhi, vất vả cho con rồi." Thẩm Lâm thị vui mừng nói.
"Nương... Người bị thương sao?" Chờ đến khi hai người nói chuyện xong, Thẩm Bích Thấm mới quan tâm mở miệng.
"Không có việc gì, chỉ là lúc cắt cỏ cho heo thì vết nẻ bị nứt ra, vết thương nhỏ này nương cũng đã quen rồi, thời tiết lạnh một chút là bắt đầu đau, Thấm Nhi không cần lo lắng." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đã tỉnh thì Thẩm Lâm Thị từ ái lên tiếng nói.
"Kia là vết thương nhỏ sao, đã chảy máu rồi, lại còn thấy cả thịt" Thẩm Bích Thấm không tin, trực tiếp kéo tay Thẩm Lâm thị qua, Thẩm Lâm Thị không chú ý, sau đó lập tức che kín miệng vết thương, không để nó tiếp tục hiện ra trước mặt Thẩm Bích Thấm nữa.
Tay Thẩm Lâm thị rất nhỏ, nếu được chăm dưỡng tốt thì chắc chắn sẽ vô cùng đẹp, chỉ là trước mắt bàn tay do làm quá nhiều và nặng nên vô cùng thô ráp, lại càng không nói đến những vết chai vừa lớn vừa dày ở trong lòng bàn tay, thậm chí bên trên vẫn còn dính lại những tơ máu cùng vết bẩn, qua những vết nứt nẻ đến mức có thể nhìn thấy thịt ở bên trong đó. Nhìn lại bàn tay trắng nõn sạch sẽ của bản thân mình, thấy điểm đối lập như vậy, Thẩm Bích Thấm không nhịn được đau xót, nước mắt cũng không khống chế được mà chảy ra, nghẹn ngào đến mức không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu cùng đau lòng.