Chương 17: Chia Sẻ

Để làm được gạo tinh trắng thì mất rất nhiều thời gian cùng trình tự làm việc phức tạp, số lượng cũng ít, mà giá cả lại tương đối cao.

Bởi vì cơ thể quá mức suy yếu, dạ dày cũng không tiêu hóa được gạo lứt, ăn một miếng liền nôn ra nên Thẩm Thủ Nghĩa cũng không hề tiếc tiền mua gạo tinh trắng về cho nàng.

Ở nông gia này, có cháo như vậy đã coi như là vô cùng tốt rồi, bây giờ lại còn có thêm cả thịt!

"Đại phu nói cơ thể muội cần được bồi bổ, nên cha và nương đã quyết định, về sau mỗi ngày đều dùng thịt dê để nấu cháo cho muội, tuy rằng thịt dê có mùi vị không tốt cho lắm, nhưng đối với việc bồi bổ thân thể lại vô cùng tốt, Tứ muội muội, muội nhất định phải ăn hết." Thẩm Kỳ Viễn ở một bên cẩn thận giải thích, sợ Thẩm Bích Thấm cáu kỉnh không ăn cháo thịt dê.

Nghe xong lời Thẩm Kỳ Viễn nói, rồi thấy trước mắt mùi cháo thịt dê bay lên thì Thẩm Bích Thấm cảm thấy trong lòng như thắt lại, vô cùng khó chịu.

Người nhà nguyên chủ tuy rằng không muốn nguyên chủ nghĩ nhiều mà cực lực che giấu, thậm chí còn dọn đến gian bếp bên cạnh để dùng cơm, nhưng bữa cơm của bọn họ có gì vẫn bị Thẩm Lý Thị cố tình tiết lộ để nguyên chủ biết.

Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa, mỗi ngày ăn cơm hai bữa, sáng một bữa, và tối một bữa, mỗi bữa cơm, mỗi người sẽ có hai chiếc bánh bao hấp và một bát nước gạo, cộng thêm một đĩa dưa muối nhỏ, ăn cũng chỉ để miễn cưỡng no bụng.

Mà nàng, người vô dụng nhất trong ngôi nhà này lại nhận được sự chăm sóc đặc biệt như vậy, cái này, đều là đổi lấy từ mồ hôi và nước mắt của cha mẹ và mấy huynh tỷ trong nhà.

*Tứ muội muội, muội làm sao vậy, thời tiết lạnh như vậy, nếu không ăn thì đồ sẽ bị nguội hết mất." Thấy Thẩm Bích Thấm ngẩn người thì Thẩm Kỳ Viễn không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

"Không có gì, muội cảm thấy một bát lớn như vậy không thể ăn hết được, Tam ca ca, huynh mau đi lấy một cái bát lại đây, muội chia cho huynh một nửa." Thẩm Bích Thấm kìm hãm lại cảm xúc của bản thân, sau đó mới mở miệng nói với Thẩm Kỳ Viễn.

Thẩm Bích Thấm cũng không hề nói dối, bát gốm này rất lớn, hơn nữa cháo nấu vô cùng đặc, một mình nàng tuy rằng có thể ăn hết, nhưng ăn no quá, đối với cơ thể này cũng không tốt.

"Không được Tứ muội muội, đây là để cho muội bồi dưỡng cơ thể, huynh không thể ăn, muội từ từ ăn đi, nhất định có thể ăn hết." Vừa nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy thì Thẩm Kỳ Viễn lập tức lắc đầu phản đối.

"Nhưng muội thật sự không thể ăn hết được, ăn quá nhiều cũng không tốt đối với cơ thể." Thẩm Bích Thấm kiên trì nói.

Nhìn bộ dạng da bọc xương của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm đúng là không có cách nào mặc kệ, rồi tự mình ăn cháo được.

"Hả? Là... Là như vậy sao? Nhưng mà..."

Thẩm Kỳ Viễn nghiêng đầu bối rối, hiển nhiên là đang vô cùng hoài nghỉ độ chân thật của lời Thẩm Bích Thấm vừa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play