6

Theo lý thuyết, người bận rộn như Phó Dư Tranh khó mà đồng ý với yêu cầu phỏng vấn từ một tạp chí thời trang. Tôi từng nghe Phó Dư Dã nói người như chú của cậu ấy, từng phút đều được tính bằng Đô la Mỹ.

Mà Phó Dư Dã từ nhỏ đã được dạy về cách sử dụng thời gian như thế nào cho xứng đáng. Đơn giản mà nói, chính là không lãng phí một giây một phút nào đối với những người và những chuyện không cần thiết.

Tiết học đầu tiên với tư cách là gia sư của Phó Dư Dã là ở buổi sáng thứ bảy. Tôi mang theo notebook ngồi xe điện đến địa chỉ giáo sư cho tôi. Dọc đường đi lòng tôi lo lắng mà đứng không được ngồi cũng không xong. Bảo vệ chung cư chặn tôi lại, hỏi tôi có thẻ ra vào không. Ánh mắt ông ấy nhìn tôi làm tôi cảm thấy mình như một người say xỉn vô lý.

Tôi giải thích là mình tới tìm Phó Dư Dã, ở số 40, tôi cho ông ấy xem địa chỉ trên tin nhắn, ông ấy cũng không thèm xem, chỉ nói nhất định phải có thẻ ra vào.

Tôi đành phải đi qua một bên, tránh ảnh hưởng đến mọi người. Tôi do dự không biết có nên nhắn tin hỏi giáo sư một chút hay không, lúc tôi đang chuyên chú soạn tin nhắn, tôi nghe được một giọng nói rõ ràng, âm cuối còn hơi cao một chút.

“Thầy?”

Phó Dư Dã đang mặc một bộ trang phục giản dị, hôm đó cậu ấy ngồi, tôi cũng không biết cậu ấy cao như tôi.

Trong tay cậu ấy đang ôm một chú cún, là giống Samoyed trắng tinh.

Chú cún Samoyed thè lưỡi, nhìn chằm chằm tôi. Biểu tình cao quý tựa chủ nhân nó.

Tôi vừa như trút được gánh nặng, may mắn không cần phải nhắn tin làm phiền giáo sư, vừa lúng túng giải thích: “Tôi không có thẻ ra vào nên không vào được.”

Phó Dư Dã lấy thẻ từ trong túi ra, quét một cái, cửa sắt sơn mài màu đen từ từ mở ra. Samoyed nôn nóng muốn đi vào, Phó Dư Dã kéo chú lại, hơi hơi lui một bước, nói: “Thầy vào đi.”

Không hiểu sao, ánh nhìn của tôi rơi vào chú chó đang đứng yên, đột nhiên cảm thấy tai của mình nóng lên.

Chúng tôi đi bên cạnh nhau trong khu nhà, Samoyed đi trước, Phó Dư Dã uể oải bị nó kéo đi.

Tôi muốn tìm một chủ đề để phá vỡ sự im lặng. Tự nhiên tôi lại khen một câu rất cứng nhắc: chó của cậu thật đẹp…

Bước chân của Phó Dư Dã vẫn vững vàng bình tĩnh, chỉ có khóe miệng hơi cong cong.

Tôi thấy cậu ấy không trả lời, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Cho đến khi đi đến trước một biệt thự nhỏ, có mấy bậc cầu thang để đi lên, không hiểu sao Samoyed chạy lên rồi lại quay người lại, tôi muốn tránh nó nhưng lại sợ giẫm phải chân cậu ấy nên bị mất thăng bằng và ngã sang một bên, lúc đó tôi thật ghét cái tật xấu vừa đi vừa nghĩ lung tung của mình.

Phó Dư Dã đưa tay đỡ lấy tôi, bên tai mình vang lên câu răn dặn: Hal, ngồi xuống!

Một câu nói khiến tâm tình vốn đang lo lắng của tôi căng thẳng đến cực điểm, chú chó đang loanh quanh không yên quanh tôi ngoan ngoãn ngồi dưới chân chủ của nó, còn lấy lòng mà cọ cằm vào giày của Phó Dư Dã.

Hóa ra chú chó đó tên là Hal.

Hóa ra cậu ấy không khiển trách tôi.

Tôi xấu hổ mà nói lời cảm ơn với Phó Dư Dã.

Phó Dư Dã nhìn tôi một cái, rồi điềm nhiên bước vào cửa.

Vừa bước vào nhà, cậu ấy nói: “Tôi phải đi tắm, thầy đợi tôi trong phòng.”

Hal đã tự động chạy đến cái ổ của nó ở chỗ cửa sổ sát đất.

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi, Phó Dư Dã nhắc tôi rằng phòng của cậu ở lầu hai, phía bên trái.

Dì giúp việc từ trong phòng xách giỏ quần áo đi ra, nhìn thấy Phó Dư Dã, dì cười nói: “Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bữa sáng đang ở trong bếp.”

Phó Dư Dã gật đầu và bước vào phòng.

Dì bảo mẫu đi đến đi lui mấy lần rồi thò đầu ra khỏi bếp, vừa thấy tôi thì dì vẫy tôi lại.

Dì nói với tôi trong nồi có canh gà, còn nói thiếu gia mấy ngày trước bị cảm nên nấu cho cậu, mở tủ lạnh ra cho tôi xem rất nhiều loại nguyên liệu trong đó, nói món nào có thể ăn liền được, món nào cần hâm nóng, còn có những món phải để dì làm.

Tôi rất ngạc nhiên tại sao dì lại nói với tôi mấy chuyện này.

Nhưng tôi cũng không ngắt lời dì.

Dì thấy phản ứng của tôi rất kỳ quái, vì vậy dì không nhịn được mà nói, “Cậu là người bạn đầu tiên mà thiếu gia mang về.”

Tôi vừa định nói, thật ra, tôi là giáo viên dạy tiếng Trung của cậu ấy.

Nhưng dì đã đi ra phòng khách. Khi Phó Dư Dã bước ra khỏi phòng tắm, dì bảo mẫu đã rời đi.

Tôi mở notebook để xem qua nội dung bài giảng hôm nay. Tôi cảm thấy người khác đã mời tôi đến dạy học, hơn nữa tiền lương còn cao như vậy, tôi không thể làm qua loa được. Tất nhiên tôi đã phải chuẩn bị rất nhiều. Khi Phó Dư Dã bước ra từ trong phòng tắm, tóc còn ướt, tôi rất muốn nói rằng cậu cứ để vậy thì sẽ bị cảm, nhưng tôi vẫn cảm thấy nói ra mấy lời này thì lại quá thân thiết. Khi tôi muốn nói gì đó thì tóc của cậu ấy đã khô rồi, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi dầu gội như có như không .

Loại mùi hương này bình thường chẳng có mấy ai quan tâm, nhưng trong không gian tương đối nhỏ và yên tĩnh này, nó giống như những bong bóng không ngừng trào dâng sau khi lắc đồ uống có ga, mơ hồ khiến người ta phải lo âu.

Mỗi khi học xong một phần kiến ​​thức, tôi sẽ hỏi cậu ấy có hiểu không?

Ngay từ đầu tôi đã mang tâm tình cực kỳ nghiêm túc, vì lo lắng, vì cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Nhưng Phó Dư Dã thật sự là một cậu học trò khiến giáo viên đỡ hao tâm tốn sức bao nhiêu. Dần dần, tâm tình của tôi cũng thả lỏng, lơ đãng nhìn vào hàng mi dày của cậu ấy, thậm chí nghĩ xem đôi mắt của cậu ấy có màu sắc như thế nào. Là màu hổ phách diễm lệ hay là màu của cánh đồng lúa bạt ngàn.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play