Đứng giữa đám đông, Vân Dao đột nhiên như hạc giữa bầy gà.
Bên cạnh, Ô Thiên Nhai nhận ra, vẫn duy trì động tác xá dài, hắn nhỏ tiếng nhắc nhở: “Sư muội! Đây chính là chưởng môn, sao muội không hành lễ thế?”
Mấy đạo thần thức từ bốn phương tám hướng quét tới.
Vân Dao khựng lại một chút, sau đó cúi đầu: “Cung nghênh chưởng môn trở về!”
Trước cửa điện Minh Đức, chưởng môn Trần Thanh Mộc cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở một góc nào đó, khuôn mặt già nua cứng đờ, tay áo giơ lên một nửa, cuối cùng không dám vạch trần trước mặt mọi người, nên không thể làm gì khác ngoài hạ tay xuống.
Chốc lát sau.
Vân Dao đứng thẳng người lên, lời truyền âm bất đắc dĩ của Trần Thanh Mộc vẫn văng vẳng bên tai: “Tiểu sư thúc, con tu hành không dễ dàng gì, người làm thế chẳng phải sẽ rút ngắn tuổi thọ của con sao?”
Vân Dao tám ngọn gió thổi cũng không lay động (*), mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xem như không nghe thấy gì.
(*) “Tám ngọn gió” trong Phật giáo chính là: lợi – suy, hủy – dự, xưng – cơ, khổ – lạc. Thành công thuận lợi là “lợi”, thất bại là “suy”, chê bai là “hủy”, khen ngợi là “dự”, tôn sùng là “xưng”, chửi bới chỉ trích là “cơ”, đau khổ là “khổ”, hạnh phúc là “lạc”. Phật dạy phải tu dưỡng đến mức cảm xúc không bị bất cứ “ngọn gió” nào ảnh hưởng, đó chính là “Tám ngọn gió thổi cũng không lay động”.
Ô Thiên Nhai nhỏ tiếng nói: “Sư muội, muội xem kìa, người đứng sau chưởng môn chính là tiểu sư muội của Hàn Uyên Tôn, Trần Kiến Tuyết đấy.”
Theo lời hắn nói, Vân Dao liếc mắt nhìn sang. Đúng lúc nữ tử kia giơ tay lên, chiếc khăn gấp vuông che nửa bờ môi, nàng ấy dường như ho nhẹ hai tiếng, sau đó mới đáp lại lời người bên cạnh, mỉm cười nhẹ hệt như đóa phù dung thiếu nước.
Quả thật thấy mà thương xót.
Vân Dao ngạc nhiên: “Cô ấy cũng bị thương à?”
“Không phải bị thương, vị tiểu sư muội này của Hàn Uyên Tôn nổi danh là mỹ nhân bệnh tật của Càn Môn chúng ta đấy. Tuy là linh thể trời sinh cực hiếm, nhưng hình như có khiếm khuyết, từ nhỏ sức khỏe đã kém.”
“……”
Vẻ mặt của Vân Dao đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Câu này của hắn không vô ích chút nào —— Kiểu mỹ nhân bệnh tật này tốt nhất không nên dính líu gì tới, hơn nữa đây còn là người trong lòng của người kế thừa Đạo Tử kiêm Ma Tôn tương lai, ngộ nhỡ nàng bất cẩn khiến nàng ta ho ra máu, Mộ Hàn Uyên nhập ma rồi rút gân lột da nàng thì sao?
Được rồi, lại thêm một vị đại tướng được thêm vào danh sách “né”.
Nhìn người kia bước vào điện Minh Đức, Vân Dao hỏi Ô Thiên Nhai Tàng Thư Các ở đâu, sau đó rời đi.
—
Trốn được một lúc, không trốn được một ngày.
Loanh quanh trong Tàng Thư Các một lúc lâu mà chẳng thu hoạch được gì, Vân Dao vươn vai, bực bội ra ngoài, vừa bước xuống bậc thang thì thấy Mộ Hàn Uyên đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Không biết hắn đã chờ bao lâu rồi.
Vân Dao dừng động tác vươn vai: “Ngươi đang chờ ta sao?”
Vừa dứt lời.
Bốn phương tám hướng, dường như hoặc là thần thức hoặc là ánh mắt của những đệ tử Càn Môn tình cờ đi ngang qua, tất cả đều hội tụ lên người nàng.
Tuy rằng tu vi giảm mạnh, nhưng thần thức vẫn còn hùng mạnh, Vân Dao dễ dàng nghe được những lời thì thầm gần đó.
“Cô ta dám gọi thẳng Hàn Uyên Tôn là ‘ngươi’?”
“Hàn Uyên Tôn còn đặc biệt đứng bên ngoài Tàng Thư Các chờ cô ta, không biết là sư muội môn hạ của vị trưởng lão nào, mặt mũi lớn như thế?”
“Dung mạo trông rất xa lạ, thoạt nhìn cũng không có tu vi, chắc chắn là tiểu đệ tử mới nhập môn.”
“Chẳng lẽ chưởng môn mới nhận thêm đồ đệ?”
Vân Dao: …… Suýt nữa quên mất.
Cho nên thiếu nữ vừa rồi mới buông thả hoạt bát, trong nháy mắt thu hồi nanh vuốt, ngay cả dây buộc tóc thêu hoa cũng bị nàng hất ra sau, cực kỳ khéo léo hỏi: “Sư huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Nhận ra người nọ sợ mình nói toạc thân phận của nàng, Mộ Hàn Uyên tự giác chuyển sang truyền âm: “Chưởng môn mời sư tôn đến điện Minh Đức, tham dự hội nghị trưởng lão.”
“Hội nghị trưởng lão?” Vân Dao cũng truyền âm: “Ngươi chưa nói với chưởng môn rằng ta không muốn bại lộ chuyện mình đã xuất quan sao?”
“Chưởng môn nói rằng, sư tôn có thể dùng thân phận đệ tử Càn Môn hành sự, nhưng người nhất định phải có mặt.”
“Tại sao ta phải đi……”
Vân Dao không chịu đựng được nhất…… chính là kiểu trường hợp này.
Song, nàng tìm khắp Tàng Thư Các cũng không tìm thấy gì liên quan đến khế ước sư đồ, sau khi ngẫm nghĩ, có lẽ nàng chỉ có thể hỏi Trần Thanh Mộc.
“Được, dẫn đường đi.”
“Mời sư tôn.” Mộ Hàn Uyên nghiêng người nhường đường.
Khi đi ngang qua hắn, Vân Dao liếc nhìn thấy một trang sức ngọc buộc bên đai lưng ngọc, rủ xuống thắt lưng áo bào rộng.
Đó là một chiếc đàn cổ thúy ngọc dạng trang sức, đuôi đàn có gắn tua rua cầm tuệ màu bạc.
“Đây là Mẫn Sinh à?” Vân Dao tò mò nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trông như đàn cổ.
Ngọc bội đàn cổ này mang đến cảm giác quen thuộc khó tả, nàng vô thức giơ tay lên, muốn chạm vào tua rua cuối đàn.
Khi kề sát tua rua, đầu ngón tay của Vân Dao bỗng dưng khựng lại.
Nàng chợt nhớ ra ——
Thoại bản kể rằng, trước khi Mộ Hàn Uyên nhập ma, hắn thanh liêm ôn hòa như thánh nhân, thất tình bất hiển, lục dục vô tương, song, có duy nhất một điều, là cấm kỵ của hắn:
Đó chính là đàn của hắn.
Bất kể là thân đàn hay tua rua cầm tuệ, không ai được phép chạm vào.
Sở dĩ Vân Dao có ấn tượng sâu sắc về điều này, bởi vì trong thoại bản có một đoạn.
「……
“Chỉ một đêm tham hoan mà thôi, ấy thế mà ngươi không thèm nhìn vi sư một cái?” Hồng y nữ tử lượn quanh giường mỉm cười, thân hình uyển chuyển như bướm, nhìn Mộ Hàn Uyên trên giường ngọc, liên hoa quan bị nàng nới lỏng, quần áo bị nàng làm xốc xếch, đáy mắt nàng như dấy lên Hồng Liên Nghiệp Diễm.
Nhưng, dù trêu chọc như thế nào, người nọ vẫn không chịu mở mắt ra.
Vân Dao dựa vào cạnh giường, tì vào trường bào rủ xuống giường ngọc của hắn, lười biếng chống cằm.
Suy tư trong chốc lát, nàng chợt mỉm cười, cổ tay lay nhẹ, cách không lấy trường cầm của hắn. Nàng dựng thân đàn đứng thẳng trước giường, ngón tay khẽ gảy dây đàn:
“Loong coong…..”
Đàn cổ thanh lãnh bị nàng gảy ra tà âm.
“——”
Mộ Hàn Uyên chợt mở mắt ra.
Mi mục của người nọ như tranh vẽ, phóng khoáng phong lưu.
Khóe mắt của hắn đỏ bừng vì dược vật, ẩn nhẫn cụp xuống. Hàng mi dài buông thõng run rẩy dữ dội, mang đến cảm giác mát lạnh như sương tuyết:
“Buông.”
“Nghe nói tua rua cầm tuệ của chiếc đàn này là thứ không ai được chạm vào, xem ra ‘Thân đàn như cơ thể mình’, có vẻ là thật nhỉ?”
Vân Dao ôm đàn, đôi mắt quyến rũ ngậm ý cười.
Đuôi mắt của người nọ càng lúc càng đỏ vì tức giận, nàng lười biếng cúi đầu xuống, cách tóc đen, đầu ngón tay cầm lấy cầm tuệ của trường cầm, quấn quanh ngón giữa ——
“Vậy…… thế này thì sao?”
Sóng mắt lưu chuyển, dây dưa chưa đủ, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng, đôi môi đỏ mọng hôn lên thân đàn.
“Vân, Dao!”
……」
“!”
Giọng nói cực trầm cực khàn kia, phảng phất như xuyên qua hư không vô tận, nổ vang bên tai Vân Dao.
Hồng y thiếu nữ bỗng rùng mình, đầu ngón tay kề sát bên tua rua cầm tuệ lập tức thu lại, nắm chặt đặt lên lồng ngực.
…… May quá, may quá.
Suýt chút nữa chạm vào rồi, chạm vào là chết chắc!
“—— Sư tôn?”
“Hả?” Vân Dao chột dạ hoàn hồn, chợt lùi lại nửa bước: “Ngươi, ngươi gọi ta sao?”
Hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên cụp xuống, dường như hơi bất đắc dĩ: “Vâng.”
“……”
Xem ra đã gọi nhiều lần.
Vân Dao vội vàng trấn định tinh thần: “Ta đang suy tư, nên mới thất thần.”
“Không biết chuyện gì khiến sư tôn suy tư như thế?”
“À, chuyện này.” Mắt của Vân Dao đảo quanh, nhưng không biết vì sao lại không kìm được mà dời xuống trường cầm rủ xuống bên đai lưng ngọc của Mộ Hàn Uyên.
Tua rua cầm tuệ đung đưa trong gió, giống như quấn quanh ngón giữa.
Trước khi kịp nhớ lại cảnh tượng đáng sợ nọ, Vân Dao nhanh chóng rời mắt đi, giọng rõ ràng: “Ta chợt nghĩ, tuy đàn Mẫn Sinh là thứ khiến ngươi thành danh, nhưng chung quy vẫn không sánh bằng đàn ‘Hạc Vũ’, Thiên Âm Tông đã có lòng muốn tặng nó cho ngươi, chi bằng ngươi hãy mau chóng thay đổi đàn.”
Để tránh ta nhìn thấy nó sẽ tổn thọ.
Vân Dao cực nhanh liếc qua, sau đó tiến lên phía trước.
Vạt áo của Mộ Hàn Uyên hơi khựng lại: “Tùy ý, sư tôn phân phó.”
Vạt áo của thiếu nữ lướt qua tua rua treo cuối đàn.
Vân Dao hao tổn tinh thần nên không hề nhận ra rằng, câu nói này của Mộ Hàn Uyên trầm xuống không rõ nguyên do.
Cho đến khi bước vài bước, Vân Dao mới giật mình nhận ra sau lưng không có người đi theo, nàng khó hiểu quay đầu lại: “Không đi sao?”
“…… Vâng.”
Mộ Hàn Uyên hạ tay xuống, phất qua đai lưng ngọc.
Ngọc bội trường cầm biến mất.
Thật lâu sau, một đoạn bị bỏ sót, tiếng thì thầm không ai nghe thấy, theo gió tan đi ——
“ ‘Mẫn Sinh’, ngươi xem, có lẽ người đã quên mất rồi.”
“Năm ấy, rõ ràng là người tặng ngươi cho ta mà.”
—
Khi đến điện Minh Đức, Vân Dao theo sau Mộ Hàn Uyên, nhẹ tay nhẹ chân vào điện. May mà trong điện đang có tranh chấp gì đấy, nên không có ai chú ý đến hai người bọn họ.
Vân Dao ngồi xuống bên cạnh Mộ Hàn Uyên, nghe tai này lọt tai kia trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu rõ câu chuyện.
Hóa ra lần này Thiên Âm Tông “tặng quà”, là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (*). Bọn họ lấy danh nghĩa đến tặng quà cảm ơn, nhưng kỳ thật bởi vì một khu vực do tông môn họ quản lý xuất hiện chướng khí vô cùng kỳ lạ, làm hại không ít dân chúng thôn làng gần đó.
(*) Ý không ở trong lời.
Vậy nên bọn họ theo thường lệ phái vài đệ tử đến đó, ai ngờ tất cả đều một đi không trở lại, không rõ tung tích.
Thiên Âm Tông chủ tu âm luật, toàn bộ tông môn vốn không giỏi công phạt, trừ ma bình thường thì tạm được, lần này đến bước đường cùng, nên mới mượn cớ Mộ Hàn Uyên cứu giúp đệ tử tông môn, để đến xin giúp đỡ.
Trong đại điện, các trưởng lão đang tranh cãi gay gắt xem liệu có nên can thiệp vào chuyện này hay không.
“Chẳng phải Phù Ngọc Cung luôn tự cho rằng mình đứng đầu tứ đại tiên môn hay sao, bảo bọn họ xử lý đi! Làm gì có chuyện phô trương phong quang nhưng không chịu cống hiến công sức? Cuối cùng Phù Ngọc Cung chiếm hết tiếng thơm, trái lại chúng ta gánh hết khó khăn gian khổ.”
“Phù Ngọc Cung đang chuẩn bị Tiên Môn Đại Bỉ, thời gian sắp tới có lẽ không rảnh. Chướng khí kia rất quái dị, nếu không làm rõ, sau này sẽ thành tai họa……”
“Tai họa thì cũng là họa chung của giới tu chân, tại sao Càn Môn ta phải gánh? Cho dù Phù Ngọc Cung không thể phái người đi, vậy ba tông môn còn lại của tứ đại tiên môn thì sao! Mấy trăm năm trước lúc Càn Môn hưng thịnh, trảm yêu trừ ma luôn là chúng ta dẫn đầu, nếu không phải vì thất kiệt Càn Môn đã vẫn lạc (*) hết, thì làm sao Càn Môn lại suy thoái đến mức này?”
(*) Vẫn lạc: Qua đời.
“Chậc, Lư trưởng lão nói vậy là sao, tiểu sư thúc tổ vẫn còn tọa trấn tông môn mà, sao có thể nói ‘đã vẫn lạc hết’ được?”
“Ba trăm năm không xuất quan! Còn sống hay đã chết có khác gì nhau đâu!? ”
Đại điện im phăng phắc.
Ở góc cuối cùng, Vân Dao vừa nhận một tách trà nhỏ từ Mộ Hàn Uyên, nàng đang tự hỏi, bắt mỹ nam mù lòa bưng trà rót nước cho mình có phải quá không nhân nghĩa không, thì chợt nghe thấy chủ đề rơi xuống đầu mình.
Trên chủ vị, Trần Thanh Mộc như lơ đễnh nhìn qua góc này ——
Mộ Hàn Uyên vẫn quay mặt sang một bên, lông mày đen nhướng lên một nửa, trong ôn hòa pha chút lạnh lẽo.
Bên cạnh hắn, chính chủ thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên, mà chỉ cực kỳ chăm chú thổi nước trà của mình, cứ như người bọn họ đang nhắc đến không phải là nàng.
Trần Thanh Mộc bất đắc dĩ chuyển tầm mắt: “Chử trưởng lão, không được bất kính với tiểu sư thúc.”
Trưởng lão ngồi ở vị trí đầu tiên, Chử Thiên Thần, người vừa thốt ra một câu phẫn nộ khiến cả sảnh đường im lặng, lúc này mới bình tĩnh lại: “Chưởng môn cảm thấy ta nói sai chỗ nào?”
“Quá khứ của tiểu sư thúc tổ như thế nào, không cần lắm lời.” Trần Thanh Mộc cười ôn hòa, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt: “Mặc dù ba trăm năm nay ngài ấy không hề xuất quan, nhưng khi kiếm ‘Nại Hà’ khẽ động, hai cõi Tiên Ma đều đứng ngồi không yên, có không ít tiên môn đạo hữu gửi kiếm tấn (*) đến hỏi thăm tình hình, chứng tỏ uy thế còn lại vẫn còn đó.”
(*) Tin tức gửi bằng kiếm.
“Chưởng môn cũng biết đó là uy thế còn lại?” Chử Thiên Thần lạnh giọng: “Ba trăm năm trước tiểu sư thúc tổ không thương nghị với tông môn, một mình đến Ma Vực, làm theo ý mình, suýt chút khiến hai cõi tái khởi đại chiến! Sau khi trở về lại lập tức phong ấn kiếm bế quan, không một lời giải thích! Suốt ba trăm năm bế quan không xuất hiện, mặc kệ Càn Môn suy thoái —— Hành vi như thế, liệu có đặt an nguy của Càn Môn ở trong lòng? Tiểu sư thúc tổ như vậy, làm sao xứng với bốn chữ ‘tọa trấn Càn Môn’!”
Trần Thanh Mộc lúng túng: “Chử trưởng lão, năm đó ông vẫn chưa nhập môn, nên không biết……”
“Ầm.”
Trong điện đột ngột vang lên một tiếng động lớn.
Ghế bành cổ mộc nứt ra từ tay vịn, chịu trọng kích.
Vân Dao giật mình khiến tách trà lắc lư, suýt nữa bỏng lưỡi, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Vẫn là chỗ ngồi dành cho trưởng lão, một vị trưởng lão đưa lưng về phía góc mà nàng ngồi, người nọ tức giận đứng lên: “Chử Thiên Thần! Ta và ông cùng lắm chỉ là đệ tử đời thứ ba của Càn Môn, tiểu sư thúc tổ là người mà ông có thể phán xét sao? Trong lòng ông có bốn chữ tôn sư trọng đạo không!”
Chử Thiên Thần nhướng mày, có vẻ tức giận, nhưng lại không nói gì.
“Được rồi được rồi, Đường trưởng lão ngồi xuống đi, ngồi xuống đi.” Trần Thanh Mộc vội vàng trấn an.
Thấy nữ trưởng lão này ngồi xuống, Vân Dao mới yên lòng nâng tách trà nhỏ lên, đưa đến bên môi.
Trần Thanh Mộc nói: “Các vị đừng nóng nảy, hiện tại kiếm ‘Nại Hà’ đã có động tĩnh, ngày tiểu sư thúc tổ xuất quan không xa nữa đâu.”
Vân Dao vờ như không nghe thấy.
Sắc mặt của những người trong điện hơi thả lỏng đôi chút, bầu không khí nặng nề cũng giảm bớt vài phần.
Ngay lúc này, có người lên tiếng: “Chưa chắc đâu.”
“Lư trưởng lão có ý gì?”
Lư Trường An vuốt râu nói: “Kiếm ‘Nại Hà’ động, có khi là tiểu sư thúc tổ chết đấy.”
“Phụt.”
“Khụ khụ khụ khụ ——”
Ở trong góc đại điện, Vân Dao sặc một ngụm nước, ho đến mức kinh thiên động địa.
“……”
Mộ Hàn Uyên chống bàn đứng lên, đôi đồng tử không nhìn thấy gì như phủ sương: “Sư…… người không sao chứ?”
Vân Dao dựa vào cạnh bàn, vừa ho vừa xua tay.
Cùng lúc đó, trong điện càng hỗn loạn hơn.
“Ầm!!!”
“Lư! Trường! An!”
Ghế bành lại chịu trọng kích, tan tành tại chỗ.
“Trời ơi Đường trưởng lão ——”
“Đường Âm, ngươi dám đánh ta sao?!”
“Ta phải đánh chết cái thứ không biết tôn ti lớn nhỏ như ngươi!”
“Chao ôi, có đệ tử ở trong điện, hai vị trưởng lão ra tay như thế thì còn ra thể thống gì? Mau dừng lại đi!”
“……”
Sau một phen giằng co, rốt cuộc hai bên cũng đã dừng lại.
Cả sảnh đường chìm trong bầu không khí lúng túng, lúc này mới có người nhớ đến chuyện chen ngang xuất hiện trong góc lúc nãy, cho nên vội vàng mượn cơ hội chuyển dời trọng điểm.
“Hàn Uyên Tôn, đệ tử bên cạnh người là môn hạ của ai vậy? Tại sao lại dẫn đến điện Minh Đức dự thính hội nghị trưởng lão?”
“……”
Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng chậm rãi nhận lấy tách trà từ tay Vân Dao, lau sạch vết nước cuối cùng trên bàn.
Hắn ngồi thẳng người, đôi mắt đen láy im lìm giữa hàng mi, hệt như không nghe thấy câu hỏi này.
Vị trưởng lão vừa lên tiếng sững sờ, đang định nhíu mày.
Trần Thanh Mộc đột nhiên nói: “À, là ta sơ suất, người bên cạnh Hàn Uyên là tiểu đệ tử ta thay mặt tiểu sư thúc thu nhận nhân dịp xuống núi lần này, Vân Yêu Cửu.”
Vân Dao: “……?”
Tất cả trưởng lão đều tỏ vẻ bất ngờ, trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Một lát sau.
Rốt cuộc Vân Dao cũng hiểu ra lý do Trần Thanh Mộc muốn nàng đến đây.
“Nếu chưởng môn đã thay tiểu sư thúc tổ thu nhận đồ đệ, vậy ta cũng không ngại nhắc lại chuyện xưa.” Bên trái đại điện, Chử Thiên Thần đứng lên, trịnh trọng vái lễ.
Đồ cùng chủy kiến (*).
(*) Thành ngữ: chân tướng rõ ràng, đã lộ nguyên hình.
“Vì chuyện kế vị Đạo Tử, xin chưởng môn suy xét —— đoạn tuyệt quan hệ sư đồ của tiểu sư thúc tổ và Hàn Uyên Tôn.”
Từng câu từng chữ lọt vào tai.
Lông mi của Vân Dao chợt nhướng lên, đáy mắt như lọ bạc vỡ tan.
Ồ?
…… Có chuyện tốt như vậy sao?
******
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dao: Dâng tận miệng (xoa tay)
Mộ Hàn Uyên: ?
–
Chương trước có độc giả hiểu lầm, Vân Dao “hơn ba trăm năm trước nhập Kim Đan”, tức là lúc đó đã đạt tới Kim Đan, chứ không phải ba trăm năm sau vẫn là Kim Đan.
Nhân tiện kèm theo cách phân chia cảnh giới trong truyện: Luyện Khí → Trúc Cơ → Kim Đan → Nguyên Anh → Hóa Thần → Hoàn Hư → Hợp Đạo → Độ Kiếp → Phi thăng
Ps: Mặc dù cảnh giới phân chia rất rõ ràng, nhưng chỉ làm rõ hệ thống chiến lực, không phải đánh quái thăng cấp thông thường, nên không cần ghi nhớ.