Trước khi Mộ Hàn Uyên biết được sự thật, nàng phải nghĩ cách ném thứ nguy hiểm đến tính mạng này đi mới được.
“Ừm, đúng là ta đã quên mất.” Cố nén cơn rùng mình, Vân Dao bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đi lướt qua ngón tay đang nắm lấy cành cây của Mộ Hàn Uyên.
Đi được vài bước, nàng đột nhiên dừng bước, rồi xoay người lại.
Nam tu tuấn tú mù lòa ôn hòa cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên ống tay áo rộng của mình.
Liên hoa quan chí cao thanh lãnh dưới bóng râm, cũng vẫn không hề nhiễm bụi.
Trông cực kỳ tao nhã, làm gì giống mù lòa?
Vân Dao đang nghĩ xem liệu mình có nên thăm dò lần nữa không.
Trong tầm mắt, Mộ Hàn Uyên như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, khuôn mặt tựa như trích tiên ngước lên.
“Sư tôn.”
Con ngươi nghênh đón ánh sáng, hệt như lưu ly băng tuyệt phẩm, không nhiễm bụi trần.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng có lẽ bởi vì mù lòa, nên có chút khác với vẻ ôn hòa đoan nhã trong trẻo, mà lại xa cách tựa như viễn sơn hàn tuyết.
Sáng như ánh trăng, sáng đến mức không thể bị lu mờ bởi bất cứ thứ gì.
Vân Dao lập tức thu hồi tâm tư, mỉm cười như thiếu nữ mười sáu xuân xanh thuần phác vô tri: “Không có gì, chỉ là vi sư đói bụng ba năm trăm, lúc nãy suýt chút gặm vỏ cây, ngươi có gì cho ta ăn không?”
——
Không ăn được.
Mộ Hàn Uyên bị một chấp sự của điện Minh Đức chặn lại trên đường trở về đỉnh núi.
Sau khi dùng vài câu nhẹ nhàng tiễn chấp sự kia đi, Mộ Hàn Uyên quay lại tìm Vân Dao vừa tránh đi: “Bẩm sư tôn, có tu giả Thiên m Tông vào núi đến điện Minh Đức, chưởng môn không có ở đây, cho nên đệ tử phải đến đó một chuyến.”
“Ừ, đi đi.”
Hôm nay không tìm hiểu được gì về khế ước sư đồ, Vân Dao cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Mộ Hàn Uyên hành lễ cáo lui.
“Chờ chút!”
Vân Dao chợt nhớ tới điều gì đó nên kéo lấy Mộ Hàn Uyên đang định xoay người đi.
“Đừng nói với ai về chuyện vi sư xuất quan, nếu có người gặp phải, thì nói ta là sư muội họ hàng xa của ngươi —— Vi sư có vài chuyện, ừm, chuyện lớn kinh thiên động địa phải làm. Nói chung không tiện để người khác biết ta đã xuất quan.”
Mộ Hàn Uyên khựng lại không rõ nguyên do.
Vân Dao căng thẳng chớp mắt, sợ hắn phát hiện gì đó.
Hiện tại hai người cách rất gần, Vân Dao tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của hắn. Lúc này nàng mới chợt nhận ra, hóa ra có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu ẩn dưới lông mi cuối đuôi mắt dài hẹp của Mộ Hàn Uyên.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, như điểm xuyết ánh vàng, tăng thêm vẻ tuyệt diễm như sương tuyết lạnh buốt, không phân rõ màu sắc, toát ra vẻ thanh lãnh mê hoặc.
Bởi vì lông mi của hắn quá dài, nếu không đứng quá gần và hắn không nghiêng mặt sang một bên, Vân Dao sẽ không thể thấy nốt ruồi ấy.
Sau một khoảng lặng.
“Tất cả do sư tôn định đoạt.”
“…… Hình như ngươi không vui vì ta bắt ngươi nói dối?”
“Không dám.”
“Vậy tại sao khi nói chuyện, ngươi không quay mặt về phía ta?”
“……”
Không so đo với nàng, đôi mắt tuyệt đẹp trong veo không bị sự mù lòa ảnh hưởng của Mộ Hàn Uyên cuối cùng cũng hơi cụp xuống.
Hệt như đang nhìn thứ gì đó không tồn tại ở bên dưới.
Vân Dao cũng cúi xuống theo.
Sau đó nàng nhìn thấy chiếc mai rùa đen nho nhỏ gắn trên vòng tay chuông vàng của nàng rất chướng tai gai mắt nằm trên tay áo bào trắng như sương của hắn, kết hợp với năm ngón tay trắng nõn dưới ống tay áo, hệt như kiếm cốt sắc bén nắm chặt lấy tay áo của hắn.
Vân Dao đột nhiên buông lỏng tay ra.
Chuông vàng nhẹ vang.
“A, xin lỗi, ta……”
Ngay khi buông tay, Vân Dao chợt cứng đờ.
Khoảnh khắc khi đầu ngón tay của nàng rời khỏi người của Mộ Hàn Uyên, một luồng khí nóng rực dâng lên trong cơ thể Vân Dao, mang theo một loại tà tính muốn thân mật với Mộ Hàn Uyên, khiến những ngón tay vừa nhấc lên của Vân Dao vô thức nắm chặt xuống ——
“Bộp.”
Vân Dao nắm chặt cổ tay của Mộ Hàn Uyên.
Thân thể hai người đều cứng đờ.
Tiếng gió chợt im bặt, ve sầu cũng ngừng kêu.
“Tà khí” này đến nhanh mà đi cũng nhanh, linh đài của Vân Dao khôi phục tỉnh táo ngay tức thì.
…… Nhưng, vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Vân Dao sững sờ hai nhịp thở, sau đó cẩn thận buông tay: “Nếu ta nói dưới đất có một hòn đá khiến ta vấp ngã, ngươi có tin không?”
“Núi đá lởm chởm, xin sư tôn cẩn thận.” Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống, không có bất cứ dị nghị gì.
Vân Dao: “……”
Vừa lợi dụng vừa lừa gạt mỹ nam mù lòa, nàng thật đáng chết.
Nhưng mà, tà khí lúc nãy là gì vậy nhỉ?
Vân Dao cúi đầu, khó hiểu nhìn bàn tay vừa làm điều ác của mình, chuông vàng trên cổ tay lắc lư vang lên âm thanh thánh thót. Giữa mày nàng nhíu lại, hoa điền hồ điệp dường như sáng lên một chút, đôi cánh như đang lay động.
…… Sao lại hơi giống tẩu hỏa nhập ma như trong trí nhớ của nguyên chủ vậy nhỉ?
Vẻ mặt của Vân Dao chợt biến đổi.
Thứ này sẽ tái phát à?
Lạy chúa, cách giảm tẩu hỏa nhập ma là thèm muốn đệ tử, rồi còn muốn XX người ta hả?
“Sư tôn còn chỉ thị nào khác không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Dao.
Nàng hoàn hồn, chột dạ ngước mắt lên: “À, không, không có.”
Mộ Hàn Uyên dường như đã quên hành động không tuân quy củ của nàng, hắn chỉ thả ống tay áo xuống, giọng điệu như thường: “Sau khi đệ tử xử lý xong chuyện của điện Minh Đức, đệ tử sẽ về ngay.”
“Ừ.”
Vân Dao xoay người vuốt tóc: “Vậy ta về động phủ đây.”
“Cung tiễn sư tôn.”
Chờ đến khi hơi thở của Mộ Hàn Uyên biến mất trong phạm vi thần thức, Vân Dao mới vội vàng quay người lại, linh mạch vừa được hơi thở của Mộ Hàn Uyên đả thông lúc chạm vào, linh lực lần nữa dâng lên.
Nàng cảm thấy vi diệu vung tay lên, một chiếc thủy kính hiện lên giữa không trung.
Có lẽ nhờ vào thiên phú tiên tài, mấy trăm năm trước nhập Kim Đan cảnh, trong gương, dung mạo của “Vân Dao” không hề thay đổi, trong bộ quần áo đỏ rực diễm lệ, nàng hệt như một thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi. Khi sóng vai cùng Mộ Hàn Uyên, quả thật không giống sư đồ.
Mộ Hàn Uyên tấn thăng Kim Đan lúc hai mươi mấy tuổi.
Trong thoại bản viết rằng hắn là kỳ tài vạn năm hiếm gặp của giới Càn Nguyên, như vậy, hắn chưa chắc giỏi hơn Vân Dao.
Trong gương, khóe môi của thiếu nữ cong lên, hơi di chuyển mặt lên phía trước ——
“Tốt lắm, tiên cách của thần hồn vẫn còn, dù thân thể này chết, ta vẫn có thể trở về Tiên giới….. Ủa?”
Dưới đầu ngón tay đang mơn trớn vầng trán, hoa điền hồ điệp như đang nhanh nhẹn tung cánh.
Vân Dao ngơ ngác nhìn nó.
“Sao thần văn tiên cách lại hóa thành máu đỏ vậy?”
——
Vân Dao nhớ lại những chuyện cũ đã xem ở Tư Thiên Cung, nhưng vẫn không tìm thấy tiền lệ nào như vậy.
Thần văn tiên cách xuất hiện vấn đề, nàng không chắc liệu mình có thể trở về Tiên giới sau khi chết với thân phận Vân Dao của giới Càn Nguyên hay không.
Nói cách khác, nếu Vân Dao của giới Càn Nguyên chết, có lẽ nàng sẽ chết theo.
Vân Dao: “……”
Thần quân, cứu với!
Tiểu tiên chịu thương chịu khó, khắc kỷ phụng công (*) giữ gìn Tư Thiên Cung của mọi người sắp tiêu đời rồi!!!
(*) Đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích cá nhân.
Song, mặc cho Vân Dao cố gắng liên lạc với thượng giới, cầu cứu Thần quân bát phương như thế nào, tất cả đều vô ích ——
Tuy rằng tiên lực của nàng không bị phong ấn, nhưng giới Càn Nguyên này như bị một lồng giam kỳ lạ phủ lấy, bất kể nàng khu linh thế nào, tất cả đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không thể truyền lên Tiên giới.
“…… Cầu thần không bằng cầu mình.” Vân Dao cúi đầu, vỗ trán: “Trong thoại bản viết, bởi vì ‘ta’ tẩu hỏa nhập ma chạm vào Mộ Hàn Uyên, cho nên mới bị nghiệp quật, hại người hại mình, cho nên chỉ cần xử lý khế ước sư đồ kỳ quái kia, sau đó giữ khoảng cách với Mộ Hàn Uyên, biết đâu có thể tránh được cái chết?”
Không trở về động phủ nữa, Vân Dao chuyển hướng, đi thẳng đến Tàng Thư Các của Càn Môn.
Nàng chưa từng nghe nói về khế ước sư đồ ở Tiên giới, vậy nên chỉ có thể hy vọng rằng đây là hình thức khế ước của riêng giới Càn Nguyên, dễ lập dễ giải.
—
Vân Dao dựa vào ký ức của nguyên thân đi đến Tàng Thư Các thì mới nhận ra rằng, ba trăm năm trôi qua Tàng Thư Các đã đổi vị trí rồi. Sau nửa canh giờ đi lang thang dưới ánh mặt trời, nàng không chỉ không tìm được Tàng Thư Các, trái lại nhìn thấy điện Minh Đức, nơi nhộn nhịp nhất sơn môn hôm nay.
Nhân tiện, đụng phải “người quen” ——
“Ủa, sư muội, muội cũng đến điện Minh Đức xem đại náo nhiệt à?” Cách đó vài trượng, Ô Thiên Nhai vẫy tay với Vân Dao, nhiệt tình hệt như gặp muội muội ruột của mình.
“Đại náo nhiệt?” Vân Dao vốn định đi vòng qua nơi này: “Sư huynh biết ở đây sắp có chuyện gì sao?”
“Ai bảo sư huynh của muội có biệt hiệu là Bách Hiểu Sinh của Càn Môn chứ?” Ô Thiên Nhai ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chẳng phải bởi vì Thiên Âm Tông lấy ra ‘Hạc Vũ’, một trong thập đại danh cầm, vội tặng cho Hàn Uyên Tôn đấy sao? Thiên Âm Tông luôn luôn làm màu ra vẻ, dọc đường đến đây cổ sắt minh sênh (*), trong tông môn làm gì có ai không biết.”
(*) Cổ (鼓): trống; Sắt (瑟): đàn sắt; Sênh (笙): một nhạc cụ như sáo; Minh (鸣): ngân vang.
Hai người nói chuyện mà không tránh người ngoài, một nam đệ tử đi ngang qua nghe thấy, ngay lập tức không vui: “Gì mà là tặng lễ, đó là danh cầm hiến danh sĩ, hành động đàng hoàng đáng ghi danh sử sách của tiên tử Thiên Âm Tông, vậy mà qua mồm các ngươi lại thành con buôn quê mùa, chẳng ra thể thống gì?”
“Hừ, tỉa tót câu chữ lại đi, gì mà tiên tử? Giả vờ giả vịt gì thế?”
“Ngươi nói cái gì?”
“……”
Thấy Ô Thiên Nhai và nam đệ tử bắt đầu đấu võ mồm, thậm chí có dấu hiệu choảng nhau.
Sư huynh gặp nạn, Vân Dao nhanh chóng ra đưa quyết định.
—— Lùi lại ba bước, hồng y thiếu nữ xem như chuyện này không liên quan gì đến mình mà đi vòng qua.
Vân Dao không có ấn tượng gì về chuyện Thiên Âm Tông tặng đàn, nhưng chuyện này lại khiến nàng nhớ đến chuyện Mộ Hàn Uyên theo cầm đạo được nhắc đến trong thoại bản.