Thanh xuân tươi đẹp

Chương 6: Gặp lại


1 tháng

trướctiếp

Kể từ cuộc trò chuyện tối hôm đó, Lai Tư Anh cảm thấy mối quan hệ của cô với bạn cùng bàn có vẻ tốt hơn? Ít nhất, hai người đã trở nên hòa hợp và tự nhiên hơn nhiều. Hơn nữa, cậu ấy cũng nói nhiều hơn. Điều Tư Anh quên đề cập là việc họ đã sắp xếp lại chỗ ngồi theo kết quả thi hàng tháng. 

Nhưng không biết có phải là do duyên phận hay chỉ là chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, sự khác biệt giữa điểm số của Lai Tư Anh và Cố Trạch Thần chỉ là một điểm. Cô chủ nhiệm Tiểu Lam cảm thấy bọn họ thật sự có duyên với nhau, định mệnh đã sắp xếp họ tiếp tục ngồi cùng bàn nhưng vị trí ngồi của họ đã thay đổi, không còn ở hàng cuối mà ở hàng đầu tiên để họ có thể nghe giảng tốt hơn và cùng nhau tiến bộ trong việc cải thiện điểm số. 

Lai Tư Anh lập tức cảm thấy vị chủ nhiệm này cũng thật "Có ý tứ!". Tuy nhiên, cả cô và Cố Trạch Thần đều không phản đối sự sắp xếp này dù sao họ cũng đâu được lựa chọn chỗ ngồi họ muốn, dù ngồi đầu nhưng cô vẫn có thể đi theo con đường riêng của mình. Tuy nhiên, sau khi đổi chỗ cô nghe thấy Cố Trạch Thần nửa cười nhưng không cười nói với cô: 

“Ngồi ở hàng ghế đầu là tốt rồi. Ít nhất sau lưng cậu còn có một cái bàn, cậu có thể ngồi ghế thật an tâm không lo nó bị lật rồi."

 "..." 

"Đi ra chỗ khác!" Lai Tư Anh thật sự muốn đá hắn ngay tại chỗ. Chuyện này đã hứa là không nói đến nữa rồi hay sao? Tuy nhiên, lần này cô gái tên Chu Anh Anh tình cờ được xếp vào bàn phía sau khiến Lai Tư Anh rất đau đầu. Trái ngược với tâm trạng của cô Chu Anh Anh lại rất vui vẻ. Trên thực tế, Lai Tư Anh cũng không hẳn chán ghét khi tiếp xúc với cô, dù sao ngay từ đầu cô cũng không ghét Chu Anh Anh, cô chỉ cảm thấy ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã dính chặt với mình nên có một chút khó chịu. Chu Anh Anh thực ra không thiếu bạn bè, dù sao cô ấy cũng là một học sinh giỏi thành tích tốt, xinh đẹp, độ nổi tiếng cũng không tệ chút nào nhưng cô vẫn bất chấp thái độ "theo đuổi" Lai Tư Anh. 

Thực ra cô không giỏi giao tiếp xã hội, chỉ là cô rất thích Lai Tư Anh nên mới muốn làm bạn với cô ấy. Đôi khi, khi sức hút giữa con người với con người đúng là không thể lý giải! Có lẽ cô cảm thấy Lai Tư Anh không tệ như cô ấy nói. Theo quan sát ​​​​của cô trong suốt quãng thời gian, điều này thực sự là như vậy. Trước đây Tư Anh luôn nói mình là cô gái hư nhưng cô chưa bao giờ thấy cô ấy đánh nhau, gây rắc rối hay bắt nạt ai. Cô cũng đến lớp, làm bài kiểm tra, làm bài tập về nhà, v.v. giống như tất cả mọi người. Vì vậy, cô cảm thấy Tư Anh không tệ như lời cô ấy nói, cũng không khó hòa đồng đến vậy. 

Nhưng hình như trong buổi học cuối cùng vào thứ sáu tuần trước cô ấy dường như đã “biến mất”? Đây có phải là cái gọi là 'bỏ lớp' không? Chu Anh Anh thầm nghĩ. Bởi vì cuối tuần giờ giấc sinh hoạt ngày đêm đảo ngược, Lai Tư Anh cả ngày hôm nay có chút không thoải mái, cô đã bất đắc dĩ cố gắng không ngủ gật trong lớp, cố ngẩng đầu lên nhìn bảng nhưng vẫn không nhịn được, đầu cô vẫn luôn 'câu cá' trong suốt buổi học. Giáo viên sau khi nhìn thấy trạng thái của Tư Anh nói với cả lớp: 

"Một số bạn trong lớp rất chăm chú nghe giảng, các bạn ủng hộ tôi bằng những cái gật đầu liên tục..." Mọi người nghe thấy vậy liền chú ý đến xung quanh và phát hiện Tư Anh đang ngủ gật, điều này khiến cho người bạn cùng bàn kiêu ngạo như Cố Trạch Thần cũng không nhịn được muốn giúp cô. Anh ta dùng khuỷu tay chạm vào Lai Tư Ảnh ở phía bên cạnh, muốn ra hiệu rằng giáo viên đang nói về cô ấy. Lai Tư Anh đã gần như đã ngủ say, ngay khi anh lay cô, cô đột nhiên tỉnh lại. 

"A?" Lai Tư Anh mơ hồ trả lời. 

"Đêm qua ngươi trở thành kẻ trộm sao?" Cố Trạch Trần thấp giọng nói. Lai Tư Anh thay đổi tư thế nhìn hắn, sau đó nghiêm túc nói bậy: 

"Với một người đẹp như tôi, sao phải làm trộm? Cùng lắm thiếu tiền thì đi bán hoa thôi!" Cậu cho rằng cậu là"Chu Vương?" Cố Trạch Thần cười lạnh

 "Cậu lại đi uống rượu sao?" 

"Không phải rõ ràng sao..." Lai Tư Anh vẻ mặt thản nhiên nói. 

"Cậu là con gái." Cố Trạch Thần dừng lại, nhận ra mình có vẻ nói hơi nhiều nhưng vẫn nói hết phần còn lại:  "Hãy chú ý đến bản thân hơn!" 

"Cậu đang quan tâm đến tớ đấy à?" Tự nhủ như vậy, Lai Tư Anh chợt nảy ra ý xấu trêu chọc anh cô nở nụ cười tà ác nhìn anh. 

"Tôi không có quan tâm đến cậu." Cố Trạch Thần phủ nhận với vẻ mặt lạnh lùng. 

“Chậc, chán quá.” Thấy anh không bị cô hấp dẫn Lai Tư Anh nhất thời cảm thấy chán nản:

 “Mình ra ngoài sớm hơn cậu, chưa từng gặp phải vấn đề lớn gì, cậu chỉ đang lo lắng thái quá thôi. " Nói xong cô thay đổi tư thế, nhìn về phía tấm bảng đen phía trước. Cô không biết vừa rồi Cố Trạch Thần đã cố gắng nhịn xuống, quả thật anh đã bị cô hấp dẫn nhưng lại không muốn thừa nhận. Suy cho cùng, anh không phải là người mới yêu, anh ấy là một tsundere. 

Trong giờ giải lao, Lai Tư Anh vốn muốn tranh thủ mười phút này để ngủ tiếp, nhưng khi cô đang định nhắm mắt lại, lại phát hiện một ngón tay mảnh khảnh đang chọc vào phía sau cô.

 "Cậu đang làm gì vậy? Cậu không biết dùng ngón tay chọc vào lưng người khác là rất thô lỗ sao?" Lai Tư Anh rõ ràng có chút không vui, nhưng điều cô không vui là giấc mơ của cô bị quấy rầy. Ở miền Nam có câu nói “chọc sau lưng người khác” có nghĩa là hành vi xấu xa, kiểu chỉ trích. 

"Xin lỗi! Mình không có ý đó. Mình chỉ muốn hỏi bạn tại sao bạn lại bỏ buổi học cuối cùng vào thứ Sáu? Dù sao chỉ một lát nữa là trường sẽ tan học." Sở Anh Anh hiển nhiên có chút sợ hãi cho rằng chính hành vi bất lịch sự của mình đã khiến cô tức giận nên lập tức tỏ ra như mình đã làm sai điều gì đó, không dám lớn tiếng. Nhìn cô như vậy, Lai Tư Anh tự hỏi mình liệu có đi quá xa không? Tuy nhiên, bây giờ cô thực sự chỉ muốn được đi ngủ! 

"Tôi hỏi cậu, cậu có quá tò mò rồi hay không? Bạn cùng lớp Chu Anh Anh chúng ta chỉ là bạn học thôi. Cậu có thể đừng tọc mạch như vậy nữa được không?" Lai Tư Anh bất đắc dĩ nói, nhắm mắt muốn ngủ tiếp thì lại nghe thấy cô ấy tiếp tục nói: 

"Nhưng, nếu bị bắt quả tang trốn tiết thì không tốt đâu.” 

“Đừng có coi thường người khác khi họ trốn học ra ngoài chơi, chắc khi đó cậu vẫn đang ở lớp viết đề kiểm tra nhỉ. Hơn nữa, việc bị bắt hay không là việc của tôi, điều này với cậu thì có liên quan gì? Tôi không có hứng thú gây rối với cậu đâu.” 

“Ý mình không phải vậy, mình chỉ muốn làm bạn với cậu thôi" Sở Anh Anh rơm rớm nước mắt như một đứa trẻ bị ngược đãi.

Lúc này, hai người nhìn nhau Lai Tư Anh nhận ra rằng mặc dù cô đã nhìn thấy vô số kiểu con gái khác nhau nhưng con gái chơi đùa bên ngoài về cơ bản khác với con gái trong trường. Cô biết mình vẫn ổn khi không trang điểm nhưng cô đã quen với việc phải đánh một thứ gì đó hoặc đánh một lớp kem nền. Thoạt nhìn Chu Anh Anh là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to và sáng, khuôn mặt có hình trái xoan, đường nét khuôn mặt cũng rất đều đặn. 

Đột nhiên, cô cảm thấy như mình bắt đầu có chút ghen tị với cô ấy. Nói cách khác, cô dường như đã nhìn thấy con người trước đây của mình, con người ngây thơ và trong sáng. Vì vậy, cô càng không muốn liên quan gì đến cô ấy nữa, cô sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ trở nên giống như cô bây giờ, đồng thời cô cũng sợ mình sẽ không nhịn được mà muốn hủy hoại cô. 

“Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi nữa!” Lai Tư Anh đã ngủ suốt buổi trong lớp. May mắn thay, tiết tiếp theo đã chuyển sang tiết tự học nên cô đã ngủ một mạch cho đến khi chuông reo. 

"Reng reng reng reng!" 

Chuông vừa vang lên, các học sinh xung quanh vội vàng thu dọn đồ đạc và lao đến căng tin để ăn trưa. Lai Tư Anh duỗi người, mặc dù giấc ngủ không kéo dài bao lâu nhưng nó cũng đủ cho cô lấy lại được chút sức lực. Đang lúc cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến căng tin tìm đồ ăn, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói từ bên cạnh và phía sau truyền đến: 

“Muốn đi ăn cùng mình không?” quả thực có chút khó xử. Chu Anh Anh hỏi thăm kỳ thật khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, dù sao cô ấy vẫn luôn cố gắng nói chuyện cùng cô và đây cũng không phải là lần đâu tiên Anh Anh rủ cô đi cùng. Tuy nhiên, hành vi đột ngột của Cố Trạch Thần thực sự khiến cô có chút ngạc nhiên. Lúc trước, cô luôn thấy anh ngồi ăn một mình mà nhỉ, có lẽ vì anh đã quen cô một chút chăng? Chắc hẳn đó là lý do tại sao anh mời cô đi cùng. 

Lai Tư Anh ngầm suy nghĩ. "Được rồi, chúng ta cùng đi thôi." Mặc dù là học sinh học ca ban ngày, nhưng nhà trường khuyến cáo mọi người nên ăn ở căng tin của trường và cố gắng không rời khỏi trường giữa chừng vì như vậy sẽ dễ quản lý hơn. Tất nhiên, bữa ăn ở trường tương đối rẻ cho nên trên thực tế về cơ bản mọi người đều ở lại trường để ăn. 

Sau đó, ba người thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đi về phía nhà ăn. Trên đường đi, tình cờ gặp được Hàn Tử Duệ và mấy người bạn của anh ấy. 

"Này, nữ sinh, thật trùng hợp!" Hàn Tử Duệ chủ động chào hỏi. Lai Tư Anh nhìn thấy là hắn, mỉm cười nói:

 "Đúng vậy, tiền bối." 

"Ân, lần này em làm rất tốt, xem ra là một đứa trẻ có thể dạy được." Hàn Tử Duệ cười đắc ý. Mặc dù mấy ngày trước họ đã hôn nhau ở con hẻm sau của hộp đêm nhưng điều này không khiến hai người cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao Lai Tư Anh cũng không phải cô gái mới bắt đầu yêu, cô đã quen rồi. Tuy nhiên, cô không chú ý tới cách Cố Trạch Thần ở bên cạnh nhìn Hàn Tử Duệ. Anh nhận ra Hàn Tử Duệ chính là người đã cùng cô vượt tường ngày hôm đó. 

Lúc này nhìn thấy sự quen thuộc giữa hai người, anh vô cớ có chút không vui. Bởi vì, rõ ràng anh là bạn cùng lớp "ngày đêm" thân thiết với cô, nhưng tại sao một đàn anh lại thân thiết với cô một cách tự nhiên hơn anh! Lúc này, mấy người bạn bên cạnh Hàn Tử Duệ cũng chú ý đến Lai Tư Anh và hai người xung quanh cô, một người trong số họ liền can thiệp: 

“Tiểu bối? Còn em gái này? Em gái này vậy mà có thể làm quen với Ray, kỹ năng tán tỉnh của cậu với con gái tốt như vậy từ bao giờ. Bây giờ chuyện đã vỡ lẽ, cậu không định giới thiệu với mọi người về em ấy sao? Haha..." 

"Mặc kệ anh ta." Hàn Tử Duệ mỉm cười với Lai Tư Anh và bảo lũ bạn " ngu ngốc" của mình đừng gây rắc rối nữa, rồi mới chú ý đến hai người còn lại bên cạnh cô, hỏi: “Bạn cùng lớp của em?” “Đúng vậy, em đang định đi nhà ăn ăn cơm.” 

Lúc này Chu Anh Anh ở một bên lễ phép chào hỏi: “Xin chào các tiền bối" còn Cố Trạch Thần vẫn chỉ quay đầu về một bên với vẻ mặt lạnh lùng như cũ. 

"Ồ, nữ sinh này thật dễ thương và lễ phép. Em tên gì?" Họ dường như đã khám phá ra một thế giới mới nào đó, họ trò chuyện với Chu Anh Anh học sinh ngoan ngoãn và dễ thương trước mặt. Một trong những nam sinh tên Phó Yến Phong nói: 

"Tên anh là Phó Yến Phong, em gái thật dễ thương anh có thể làm quen với em không?" 

"Sư phụ Phó, không ngờ miệng bạn lại ngọt đến thế, hahaha." hai người khác nhìn thấy anh không khỏi bật cười. Lai Tư Anh liếc mắt liền biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa người liên quan là Chu Anh Anh cũng không phải ngu ngốc, cô lập tức đỏ mặt cúi đầu không nói gì. 

“Cô ấy là một học sinh ngoãn ngoãn” Lai Tư Anh thấy cô im lặng, liền nói: “Đừng dọa cô ấy.” 

Phó Yến Phong cũng nhìn thấy Chu Anh Anh ngượng ngùng, cho nên cũng hiểu chuyện không nói thêm gì nữa, chỉ gãi sau gáy cười ái ngại. Anh tự nghĩ dù sao thì tương lai cũng còn rất nhiều thời gian nên không cần phải vội vàng. 

"Đã tình cờ gặp mặt, sao không cùng bọn anh đi ăn cơm nhỉ?" Hàn Tử Duệ đề nghị. 

“Sao cũng được.” Lai Tư Anh ban đầu nghĩ hành động thay người khác đưa ra quyết định của mình có phải là đúng hay không, nhưng sau khi đi đến nhà ăn cô mới nhận ra rằng quyết định đồng ý của mình là đúng đắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp