Nữ sinh có mái tóc đen dài qua vai để xoã tôn lên làn da trắng trẻo của cô, mặc dù có hơi gầy nhưng ngũ quan rất sắc nét, đôi mắt đen thẳm càng nhìn vào càng dễ bị cuốn hút lại có chút thần bí khiến người ta cảm thấy tò mò.
Kình Ngọc cảm nhận được Lục Vũ Minh cứ nhìn mình không chớp mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại có chút khó chịu trong lòng nhưng không thể hiện ra
“ Mặt cậu sưng lên rồi. ”
Kình Ngọc lấy ra một chiếc khăn giấy ướt đem theo, tiện thể lúc cậu không chú ý ném con dao dọc giấy sắc bén vào trong cặp
Lúc được cô dùng khăn lau mặt cho cậu, Lục Vũ Minh bị cơn rát làm cho bừng tỉnh kêu lên một tiếng
“ a! ”
“...đau tới vậy sao? ”
Đương nhiên! Cậu chà vậy ai mà chẳng đau!
Chỉ là diễn mà đám người kia chả nhẹ tay gì hết! Chó má!
Tất nhiên cậu không nói ra suy nghĩ thật sự, nhìn vẻ mặt nữ chính lo lắng cho mình vội trấn an
“ Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi không đau gì hết. ”
Hệ thống: [ Theo kịch bản cậu phải kêu đau đớn thảm thiết, làm nũng với nữ chính chứ... ]
“ Ừ ha! ”
Vì nhỡ miệng lên Lục Vũ Minh lỡ nói ra thành tiếng, Kình Ngọc nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu
“ ? ”
“ Khụ...Bạn học Kình, dù sao tôi cũng vì cậu mà mạo hiểm 1 chọi 3, cậu có rung động chút nào không? ”
Rung động?
Kình Ngọc trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tối sầm không biết đang nghĩ gì
Hắn trước giờ chưa biết cái gì gọi là rung động
Hắn cũng biết từ lúc chuyển đến thì Lục Vũ Minh đã bắt đầu tiếp cận mình nhưng khi biết được 'sự thật' cậu ta còn dám nữa không?
“ Có lẽ...một chút... ”
Kình Ngọc nói với giọng ngập ngừng có lẽ là do ngại
Lục Vũ Minh thầm vui mừng vì tình tiết đi đúng hướng rồi
“ Vậy hẹn hò với tôi đi! Sẽ không ai bắt nạt cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ cho cậu tất cả mọi thứ,... ”
“ Được. ”
Nữ sinh trả lời ngay sau khi cậu vừa dứt lời, hai người trao đổi tài khoản mạng xã hội rồi đặt tên danh bạ cho nhau
Lục Vũ Minh lưu tên Kình Ngọc là /Bạn gái xinh đẹp \ ; còn cô thì đơn giản lưu cả họ cả tên cậu vào.
Lúc nhìn qua danh sách danh bạ của nữ chính, cậu còn thấy ít tên liên lạc hơn cả cậu ở kiếp trước
Bắt đầu đồng cảm vì Kình Ngọc cũng là người độc giống mình
“ Sau này có chuyện gì cậu cứ gọi cho tôi, hoặc chúng ta sẽ nhắn tin tâm sự. ”
“ Ừ. ”
Mọi chuyện có vẻ diễn ra rất thuận lợi khiến cậu không khỏi tự hào bản thân một phen.
‘ Hệ thống, nhiệm vụ hôm nay vậy là xong rồi phải không? Tôi được về nhà ngủ rồi chứ? ’
[ Khoan đã, cậu phải chào tạm biệt nữ chính bằng một nụ hôn nồng cháy! ]
' Hôn...hôn ư? ' Vừa nghĩ cậu liền đỏ mặt
‘ Kiếp trước tôi còn chưa hôn...hôn ai bao giờ đó! Làm sao tôi có thể... Không phải nhanh quá sao!? Nữ chính hiện tại chỉ 13 tuổi thôi! ’
[ Chỉ là hôn thôi mà có chết đâu mà lo, cậu phải tròn vai một thằng tồi đó. Hãy hôn và trải nghiệm. ]
Lục Vũ Minh đặt tay lên vai Kình Ngọc, mặt đỏ ửng hít sâu một hơi
Đành vậy...liều thôi.
Nữ sinh chưa kịp nhận ra đã bị thứ ấm áp mềm mại hôn nhẹ vào bên má cách khoé miệng một chút xíu
1s
2s
3s
“ Tạm biệt!! ”
Sau khi đủ 3 giây, cậu tách khỏi với khuôn mặt nóng bừng, vội vã rời đi không dám nhìn người đối diện.
Kình Ngọc tròn mắt vẫn chưa định hình được nhìn bóng lưng nam sinh hôn xong liền trốn kia, tay khẽ chạm lên chỗ bị hôn
“ Thì ra đây là hôn sao...? ”
Đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt đỏ bừng và dáng vẻ chạy chối chết kia của Lục Vũ Minh cảm thấy cũng không tệ
Khoé miệng không tự chủ được hơi hướng lên, cảm xúc có phần phức tạp.