Vậy thì kế tiếp, Vu Hoài Ngạn nên ra cửa làm việc, sau đó vừa đi không trở về, chỉ để lại một mình cô trong căn phòng trống vắn, ôm tiền tiêu không hết khóc thút thít!
Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Chỉ Văn đều sáng lên.
Vu Hoài Ngạn cũng không chú ý tới sắc mặt của Ôn Chỉ Văn.
Sau khi anh nói câu "anh đi nghe điện thoại" liền đứng dậy cầm điện thoại đi đến bên kia.
Ôn Chỉ Văn cũng không quan tâm nội dụng của cuộc điện thoại.
Cô vui vẻ thoải mái mà tiếp tục ăn cơm sáng, chờ đến khi Vu Hoài Ngạn cầm điện thoại quay trở lại một lần nữa thì cô mới làm bộ quan tâm hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Vu Hoài Ngạn gật đầu một cái: "Xin lỗi, anh chuẩn bị phải ra ngoài một chuyến".
Vốn dĩ anh tính toán sau khi kết hôn sẽ bầu bạn với cô mấy ngày, nhưng tình huống đột phát xảy ra làm anh không đi không được.
Quả nhiên như thết
Ôn Chỉ Văn sợ mình sẽ bật cười ngay trước mặt Vu Hoài Ngạn, vì thế lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: "A, vậy a
Nhưng cô không hề nghĩ tới, bộ dáng này của cô ngược lại biến khéo thành vụng, làm cho Vu Hoài Ngạn ngộ nhận là cô đang không nỡ anh rời đi.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên kết hôn mà chồng lại không thể ở bên cạnh cô, thế nào cũng sẽ có chút khổ sở đúng không?
Nghĩ đến đây, Vu Hoài Ngạn cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng tính chất công việc của anh chính là như vậy.
Ngẫm nghĩ, Vu Hoài Ngạn vẫn quyết định nói đúng như sự thật.
"Chỉ Văn, công việc của anh rất bận".
Tới tới, rốt cuộc cũng chờ đến giờ phút này.
Trong nguyên văn, nguyên chủ nghe tới câu nói này liền cực kỳ không vui, hai người cũng bởi vậy xảy ra mâu thuẫn lần đầu tiên.
Nhưng việc này đối với Ôn Chỉ Văn hoàn toàn chẳng phải chuyện gì lớn cải
Cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy không vui, ngược lại còn cực kỳ ủng hộ, cho nên xin yên tâm, anh cứ đi bận công việc của anh đi! Ôn Chỉ Văn thực sự là gấp không chờ nổi, thậm chí không đợi anh nói xong.
Cô trực tiếp tiến lên cầm lấy tay của anh, vô cùng chân thành mà nói: “Tốt, xin yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy công việc của anh”
"... Nhưng anh sẽ cố gắng rút thời gian ra để bầu bạn với em'.
Tiếng nói của hai người đồng loạt rơi xuống.
Vu Hoài Ngạn: ”...'
Ôn Chỉ Văn: “?”
Không phải, sao lại không giống như cốt truyện vậy???
Đang lúc Ôn Chỉ Văn cảm thấy cực kỳ mê mang thì Vu Hoài Ngạn đã nhướng mày: “Hình như anh nghe được sự vui sướng ở trong giọng nói của em?”
Ôn Chỉ Văn: A, không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ mới ngày đầu tiên mà cô đã bị lật xe rồi?