Giang Châu thoáng kéo dài âm điệu.

Con mắt cười híp mắt nhìn chằm chằm Trương Quế Nga, cố ý nói không hết câu.

Trương Quế Nga bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua Liễu Mộng Ly đích thật là ở nhà mình làm một chiếc đầm.

Bà căng thẳng.

Nhìn về phía Giang Châu, vội vàng nói: "Có gì kỳ quái? Nói chuyện lại nói phân nửa, cậu nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Kỳ quái là cháu đã đến trường trung học số một, nhưng không hề có cô giáo nào tên là Thúy Hồng nha!"

Giang Châu cười cười.

"Hỏi mấy người, đều nói không có đồng chí Đặng Thúy Hồng, dì nói có kỳ quái hay không, trường trung học có bao lớn, bao nhiêu giáo viên? Sao lại không có người biết?"

Giang Châu nhìn chằm chằm Trương Quế Nga.

Trong nháy mắt thu hết vẻ hoảng loạn của bà ta vào trong mắt.

"Tìm không được là chuyện của cậu! Hỏi tụi làm gì?!"

Hiện tại Trương Quế Nga cũng không có lòng dạ giặt quần áo nữa.

Qua quýt nện thêm mấy cái, bỏ vào trong nước khuấy hai vòng rồi nhét ngay vào rổ.

"Không giặt nữa!"

Trương Quế Nga đứng lên, mang theo đồ định đi.

Không đi được hai bước, bà bỗng nhiên quay đầu liếc xéo Giang Châu: "Cậu đừng có đi tìm lung tung, khoảng thời gian này con gái tui đang đi học, cậu sao tìm được con bé?"

Sau khi bà ta nói xong, vội vã mang theo rổ quần áo dọt lẹ.

Hai người giặt quần áo gần đó cũng có chút khó hiểu.

"Thím Trương bị sao vậy? Áo quần còn nhỏ nước mà! Chưa vắt đã về rồi sao?"

"Đúng vậy, lạ ghê ha, lần trước giặt áo quần, không phải thím ấy giặt rất kỹ sao?"

~~~

Hai người thì thầm với nhau.

Giang Châu đứng dậy, cười cười, thu tầm mắt lại.

Hắn phủi mông mấy cái, hướng về phía Đoàn Đoàn Viên Viên gọi.

"Đoàn Đoàn Viên Viên, về nhà thôi!"

Hai đứa con nít nhỏ xíu, lập tức hấp ta hấp tấp chạy về phía Giang Châu.

Bốn cánh tay nhỏ xíu ngâm ở trong làn nước lạnh lẽo, lúc này hí hửng cầm lấy cánh tay của Giang Châu.

"Ba ba, con cua, nhìn đi! Con cua!"

Đoàn Đoàn gan lớn.

Trong rổ nhỏ xách trên tay, có 3, 4 con cua nhỏ đang chọi nhau ở bên trong.

Mắt thấy sắp bò từ trong rổ ra bên ngoài.

Đoàn Đoàn vội vươn ngón tay út mập núc ních, thở phì phò đây con cua nhỏ trở vào trong rổ.

Viên Viên thì sợ hãi hoa tay múa chân nói.

"Bò ra! Cắn người! Cắn Đoàn Đoàn, ba ba đánh, đánh nó!"

Giang Châu vui vẻ.

"Tốt tốt tốt."

Giang Châu vừa nói, vừa nhận lấy cái rổ nhỏ từ trong tay của Đoàn Đoàn, để dưới đất, rồi bỏ vào trong cái giỏ lớn của mình.

"Mang giày vào, chúng ta về nhà, nếu không... ma ma sẽ lo lắng."

Nghe lời nói của Giang Châu.

Hai đứa con nít lúc này mới vội vã mang giày vào.

Trước khi đi còn vô cùng lễ phép chào tạm biệt hai bà thím vẫn còn đang giặt quần.

"Tạm biệt dì!"

~~~

Về đến nhà.

Hai đứa con nít sau khi chơi đã đời đã mệt mỏi rã rời.

Liễu Mộng Ly đang cho lừa ăn cỏ.

Nhìn hai cô con gái ngáp ngắn ngáp dài, cô vội vã đứng lên, xoa xoa tay, tiện tay dắt hai đứa trẻ vào phòng.

"Chơi đùa mệt mỏi, buồn ngủ rồi ha."

Giang Châu cười nói: "Em dẫn hai con đi vào ngủ, chuyện bên ngoài không cần em để ý nữa."

Liễu Mộng Ly gật đầu.

"À đúng rồi, anh phải đi ra ngoài một chuyến."

Giang Châu nói.

Liễu Mộng Ly sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: "Trễ thế này còn muốn đi ra ngoài?"

Giờ cũng đã gần 3 giờ chiều rồi.

Nàng nhíu mày hỏi: "Phải lên huyện thành sao?"

Giang Châu gật đầu.

"Ừm, lúc đầu dự định ngày mai đi, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên hiện tại đi."

Hắn nhìn vào trong sân rồi nói: "Mọi người cứ ăn cơm tối đi, không cần chờ anh, anh lên huyện thành mua vài cái bánh rán ăn là được."

Liễu Mộng Ly mấp máy môi.

Một lát sau mới gật đầu.

Giang Châu vừa nhìn bèn nở nụ cười.

"Đừng lo cho anh, sẽ nhanh chóng trở về, yên tâm."

Hắn nói, vươn tay, vỗ nhè nhẹ trên cánh tay của cô.

Liễu Mộng Ly sửng sốt, gương mặt hiện lên chút hồng hào.

"Anh cẩn thận một chút."

Cô nói, mang theo hai cô con gái vào trong nhà.

Giang Châu chào tạm biết đám người Tề Ái Phân.

Sau đó bèn ra cửa.

~~~

1 tiếng sau, tại huyện thành.

Giang Châu không đi đến tiệm cắt may, mà đi đến rạp chiếu phim ở ngoại thành.

Ở trong một con hẻm nhỏ, Giang Châu tìm được Hầu Tử đang bán thuốc lá.

Lần trước Giang Châu mua thuốc lá rất nhiều.

Hầu Tử liếc mắt liền nhận ra.

"He he! Hút hết thuốc rồi sao? Còn cần Hồng Tháp Sơn nữa không?"

Giang Châu gật đầu.

"Có, lần này cần 3 bao Hồng Tháp Sơn, có không?"

Được lắm.

Người này vừa mở miệng là hỏi mua liền 3 gói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play