Chỉ là chỉ là…

Vì hai đứa bé, vì cái nhà này, cô cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy.

Lần nào cũng cắn răng, nước mắt và tủi hờn đều nuốt vào trong bụng.

"Đặng Thúy Hồng này cũng thật không ra gì, bình thường thì trông như một cô gái vô cùng tốt, lại là kẻ không biết ân nghĩa."

Diêu Quyên thở dài.

Sau khi nói xong, lại nhìn về phía Giang Châu, đang chuẩn bị nói tiếp điều gì đó, cô chợt ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt của Giang Châu...

Thật sự đáng sợ.

Quai hàm cắn chặc, con mắt đen trầm, gân xanh trên trán nhô ra, khóe môi mím chặt.

Diêu Quyên lại càng hoảng sợ.

Vô thức mở miệng gọi: "Tiểu Châu? Sao vậy? Em tuyệt đối không được làm chuyện điên rồ đó!"

Giang Châu trầm mặc khoảng khắc.

Cánh tay siết chặt ở bên người bèn mở ra.

Hắn bỗng nhiên cười cười, nói: "Chị dâu, sao em có thể làm chuyện ngốc nghếch? Vừa trải qua cuộc sống tốt đẹp, em quý trọng cỏn không kịp! Chị yên tâm đi!"

Trái tim của Diêu Quyên đập thình thịch.

Tuy Giang Châu nói như vậy, thế nhưng Diêu Quyên lại luôn cảm thấy thái độ của Giang Châu có gì đó không ổn.

Giống như là...

Một con sói ẩn nhẫn.

Rất đáng sợ!

Diêu Quyên không có biện pháp khuyên can, chỉ có thể đi vào bếp phụ nấu ăn.

Giang Châu ngồi xổm bên cửa sân, nhìn chằm chằm sắc trời bên ngoài dần trở nên u ám.

Có một số việc có thể nhịn.

Thế nhưng, có một số việc, hắn không muốn nhịn, cũng không thể nhịn.

Nhưng loại chuyện xông vào nhà của người khác cãi cọ, hắn sẽ không làm, cũng không cần thiết.

Đặng Thúy Hồng.

Giang Châu sờ cằm, ánh mắt tối sầm lại.

Cái tên này.

Lạ tai nha.

Trước đây sau khi hắn lên huyện thành kinh doanh, buôn bán trang phục.

Các nữ giáo viên ở huyện thành, mình đều rất quen thuộc tên của mỗi người.

Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai gọi là Đặng Thúy Hồng.

Khó hiểu quá.

"Giang Châu?"

Nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.

Trong nhà, Liễu Mộng Ly nhìn về phía Giang Châu gọi hắn.

"Sao vậy? Đang nghĩ gì? Ăn cơm thôi."

Giang Châu nghe vậy, đáp lời, sau đó đi ngay vào nhà.

Hắn cười nói: "Tới đây!"

~~~

Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm.

Giang Châu sớm đã thức dậy.

Hắn ngồi xe lừa do Giang Minh điều khiển lên huyện thành, đến ngã ba thì tạm biệt, sau đó hắn đi thẳng đến tiệm cắt may.

Huyện thành Khánh An vào năm 1982, có không ít tiệm cắt may.

Con phố xây theo hình chữ "Giếng 井", tổng cộng có bảy tám tiệm cắt may.

Phần lớn người đến tiệm cắt may sẽ tìm trong một quyển sách thật dầy, chọn kiểu dáng, sau đó chọn vải vóc ưng ý, rồi để thợ cắt may may đồ cho mình.

Một số tiểu thư nhà có tiền sẽ tự nghĩ kiểu dáng cho mình, rồi nhờ thợ cắt may làm.

Nói chung, việc kinh doanh của thợ cắt may không thể bảo là không tốt.

Giang Châu đi dọc theo con phố chính của Cung Tiêu Xã, đi thẳng tới một khúc quanh tại ngã ba liền ngừng lại.

Ngay đối diện đây là trường Trung học cơ sở số 1 của huyện thành.

Hướng con lại là khu chung cư dành cho gia đình thợ mỏ.

Lượng người qua lại rất lớn.

Vị trí khúc quanh có một tiệm cắt may.

Hơn nữa, là do con gái của Trương Tài Thắng, Trương Mỹ Vân mở.

Giang Châu đứng ở cửa nhìn một lúc, tính sơ lưu lượng khách, nửa giờ sau mới bước vào.

"Đồng chí? May đồ sao?"

Trương Mỹ Vân tươi cười ra đón.

Cô quan sát toàn thể Giang Châu, rồi nói: "Định may áo quần mặc theo mùa sao? Mùa hè sắp đến rồi, âu phục ngắn tay, đều có kiểu dáng mới, thời thượng lại ưa nhìn!"

Giang Châu cười cười, lắc đầu nói: "Em không đến để may đồ."

Trương Mỹ Vân cũng không hề ngạc nhiên.

Vừa rồi người này đứng một góc quan sát nửa giờ liền.

Nếu muốn may đồ, đã sớm bước vào.

Cô một mình lăn lộn ở huyện thành bao năm qua, năng lực nhìn người là số một.

"Đồng chí, vậy cậu có chuyện gì? Nếu có thể giúp được, thì cậu cứ nói!"

Giang Châu khó tránh khỏi lại xem trọng Trương Mỹ Vân thêm vài phần.

Khôn ngoan lại nhạy bén.

Vào thời đại này, chắc chắn là nhân tài kinh doanh.

"Tôi tới thương lượng với chị một chuyện làm ăn."

Giang Châu cười nói.

Trương Mỹ Vân sửng sốt: "Làm ăn gì?"

Giang Châu không đáp, mở ra cái túi đeo bên người.

Hắn tự tay lấy ra một chiếc váy hoa từ bên trong.

Cầm hai cầu vai, rẩy nhẹ một cái, lập tức toàn bộ chiếc váy hiện ra ở trước mặt của Trương Mỹ Vân.

Cô sửng sốt.

Ánh mắt lập tức sáng ngời.

"Đây là... váy hoa do cậu làm?"

Cái váy này rất đẹp.

Trương Mỹ Vân rất tinh mắt.

Hai năm qua, một số kiểu dáng và chất liệu vải mà cô nhìn trúng đều thịnh hành và được ưa chuộng.

Không ít cô gái trẻ đều yêu thích.

Nhất là tiệm cắt may mình lại ở ngay trường trung học số một huyện thành.

Trước ánh mắt của phần tử trí thức dạy học.

Một số sườn xám, váy vải ka-ki, váy hai dây với làn váy rộng, còn có âu phục tám mảnh nguyên bộ, đều rất được ưa chuộng.

Mà trước mắt, kiểu dáng chiếc váy hoa này, mình chưa từng nhìn thấy.

Kiểu dáng mới mẻ độc đáo thời thượng, trông vừa sinh động lại đẹp mắt.

Trương Mỹ Vân có chút kích động.

"Cái váy này, cậu định buôn bán cùng tôi như thế nào?"

Giang Châu vẫn không nói chuyện.

Trương Mỹ Vân nhịn không được hỏi trước.

Giang Châu bỗng cười nói: "Không phải là làm ăn lớn gì."

"Váy của tôi, đặt ở tiệm của chị bán, một chiếc váy bán 12 tệ, chị lấy 2 tệ, 10 tệ còn là của em, được không?"

Trương Mỹ Vân lại càng hoảng sợ.

Gì?

"12 tệ?! Cậu muốn bán chiếc váy này?!"

Trương Mỹ Vân kinh ngạc.

Ban đầu cô đoán nghĩ việc buôn bán Giang Châu muốn nói với mình, có phải bán kiểu dáng váy này cho cô hay không, dù sao chiếc váy này đã may ra rồi, nhất định là dựa theo kích cỡ của người nào đó, không phải ai cũng mặc vừa được!

Không ngờ hắn lại muốn bán váy lấy tiền!

"Váy của anh không vừa với kích cỡ của người khác, ai mua?"

Trương Mỹ Vân cau mày, nói: "Nếu không... cậu chỉ bán kiểu dáng này cho tôi, treo ở trong cửa hàng, có khách muốn mua, tôi sẽ làm theo kích thước của khách, đến lúc đó chia hoa hồng cho cậu, cậu thấy sao?"

Giang Châu cười lắc đầu.

"Tôi chỉ bán đồ thành phẩm."

Giang Châu nói: "Việc may vá tốn nhiều thời gian và công sức, may một bộ đồ, tốn ít nhất một tuần lễ chế tác, có thể kiếm được mấy tệ?"

"Bộ đồ này, tôi treo trong tiệm của chị bán, bán đi thì chị có lợi nhuận 2 tệ, thế nào?"

Nghe Giang Châu không muốn, Trương Mỹ Vân chỉ có thể thở dài.

"Thành!"

Cô nói: "Tôi không tổn thất gì, chỉ đáng tiếc kiểu dáng chiếc váy này, thật sự là thời thượng!"

Giang Châu cười cười không nói lời nào.

Hắn đi vào trong tiệm, tìm một giá áo, treo quần áo lên.

Rồi đặt vị trí dễ thấy nhất ngay khi vừa bước vào cửa.

"Cái váy này, dù mặc chung với áo sơmi lụa mỏng hay là ngắn tay, đều được, đây là kiểu hơi rộng, mập ốm cao gầy đều có thể mặc, tổng cộng ba cỡ, đây là cỡ trung bình, không ít người mặc được."

Giang Châu giải thích cặn kẽ với Trương Mỹ Vân.

Trương Mỹ Vân vừa gật đầu đáp lời, vừa nhìn thoáng qua chiếc váy hoa.

Kiểu dáng này thật sự quá đẹp!

Đáng tiếc!

Sau khi thương lượng xong với Trương Mỹ Vân, Giang Châu từ biệt.

Hắn suy nghĩ một lúc, bèn đi về phía khu chung cư bên cạnh trường trung học số một của huyện thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play