Giang Minh lẩm bẩm nói: "Kiếm thêm nhiều một chút, buổi chiều anh sẽ sang vài thôn khác."

Anh nói xong thì dừng lại một chút rồi nói, "Không còn nhiều hàng trong kho nữa, bác bảo vệ nói nhà máy sẽ bắt đầu ép dầu hạt cải vào tuần tới."

Giang Châu nghe vậy liền gật gật đầu, cười nói: "Lúc này cũng sắp xuất hiện lứa hạt cải dầu đầu tiên, việc buôn bán bã bánh dầu này của chúng ta cũng nên bỏ đi rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Minh, Giang Châu bước tới, đem tất cả đồ đạc trên người mình đặt lên xe lừa.

Sau đó, hắn thả lỏng cơ thể, đi đến bên anh cả kiên nhẫn nói: "Việc buôn bán chính là như vậy, kỳ ngộ đến rồi đi, không cần để trong lòng."

"Có nhiều cách kiếm tiền. Không thể bán được bã bánh dầu thì đại ca còn có thể bán lươn. Thời gian còn lại thì làm việc ruộng vườn, chân của bố cũng phải tu dưỡng! Khắp nơi đều là việc!"

"Đại ca còn sợ không có việc gì làm sao?"

Giang Châu cười cười trêu ghẹo Giang Minh: "Em sợ đến lúc đấy anh lại kêu khổ đấy!"

"Cái này có gì mà phải khổ chứ?"

Giang Minh nghiêm mặt, quát lớn cho xe lừa trở về, nghiêm trang nói với Giang Châu: "Đau khổ lớn nhất chính là ăn không đủ no, mặc không ấm, bố bị gãy chân lại không có tiền thăm khám, đó mới chính là khổ cực... "

"Em vẫn còn nhỏ mà đã tìm ra được cách kiếm tiền, tiền về rất nhanh. Nên không biết kiếm tiền khó như thế nào, về sau..."

Đây là lần đầu tiên, Giang Minh nói chuyện đạo lý với Giang Châu.

Nhưng mà.

Anh lại không biết rằng Giang Châu đã dựa vào đống bã bánh dầu sau lưng anh rồi ngủ thiếp đi.

Đêm qua hắn ngủ hơi muộn.

Xe lừa lắc lư, tiếng khuyên can của Giang Minh cùng những cơn gió ẩm lướt qua má anh.

Giang Châu cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say.

………………

Khi về đến nhà là đã mười một giờ.

Tề Ái Phân đang nấu ăn.

Diêu Quyên đang giặt quần áp.

Giang Phúc Quốc đang ngồi trong sân, trên tay cầm một con cù bằng tre, nhịp nhàng gõ liên hồi vào chân.

Giang Minh đánh xe lừa trở về có chút vội vã.

Khi nhìn thoáng qua mấy động tác của Giang Phúc Quốc.

Anh cau mày, buộc xe lừa lại, bước nhanh tới nói với Giang Phúc Quốc: "Bố, bố làm gì vậy? Chân bố chưa lành mà!"

"Người thì biết cái gì?"

Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn Giang Minh, "Đấy gọi là vật lý trị liệu, làm thế chân của ta sẽ hồi phục nhanh hơn!"

Ông nói rồi lại lẩm bẩm: "Đã nhiều ngày như vậy rồi mà cái chân vẫn chưa ổn, cứ thế này, mùa thu hoạch sẽ không kịp ra đồng!"

"Nhà chúng ta tổng cộng có bảy mẫu ruộng! Chân ta không tốt, chẳng lẽ lại dựa vào một mình người kiếm cơm sao?"

"Trâu đến mấy cũng kiệt sức mà chết đấy!"

Giang Minh nghe vậy thôi chứ không nói.

Giang Châu nghe vậy liền nhảy xuống xe lừa nói: "Bố, bố nói vậy là sao?"

"Lúa ở nhà vừa mới gieo, ít nhất cũng phải ba tháng nữa mới chín. Hai tháng nữa chân của bố sẽ lành lại rồi! Đến lúc ấy cho dù không bước xuống ruộng, con cũng sẽ kéo bố xuống!"

Giang Phúc Quốc vừa nghe Giang Châu nói xong, lập tức cười mắng: "Con thỏ nhỏ này, ngươi lớn gan đấy! Còn dám kéo bố ngươi đi làm việc sao!"

Nghe được mấy lời vừa rồi của Giang Châu, tâm sự trong lòng của Giang Phúc Quốc cũng vơi đi không ít.

Ông lại cầm lấy lấy con cù gãi lưng.

Giang Hạo Minh cũng đi học về.

Nó chào lớn mọi người một lần, vẻ mặt vẫn còn có chút câu nệ.

Giang Châu biết rõ.

Trước kia thậm chí hắn đã lừa cả tiền tiêu vặt của Giang Hạo Minh.

Xem chừng trong lòng nó vẫn còn sợ hãi!

Giang Châu mỉm cười nói: "Hạo Minh đã về rồi sao?"

Giang Hạo Minh gật đầu, đi tới gần, ngẩng đầu nhìn Giang Châu khẽ hô: "Chú nhỏ."

"Ừm, bài vở ở trường của cháu thế nào?"

Giang Châu nói rồi liếc nhìn về chiếc cặp Hạo Minh đang mang theo.

Nó được đan với nhau giống một túi dệt.

Chỉ có vài vòng kim chỉ, đủ để chứa đồ vật bên trong.

Phần rìa túi dệt đã bị mòn, có một phần đã bị rách.

"Chú nhỏ à, cô giáo nói cháu rất chăm chỉ, cháu rất thích học bài."

Giang Hạo Minh lập tức trả lời.

Nó sợ người chú nhỏ này không cho mình đi học.

Tuy nó còn nhỏ nhưng đã biết đọc chữ.

Từ khi cả nhà chuyển về, căn bản đều dựa vào người chú nhỏ này để kiếm tiền.

Nó đã có thịt để ăn.

Tất cả là do người chú này đã kiếm tiền!

Giang Châu cười nói: "Cặp sách của cháu bị hỏng rồi."

Hắn nói rồi rướn người lên, với tay đến chiếc xe lừa rồi lấy xuống một túi lớn đựng những thứ hắn đã mua.

"Cầm lấy cái này đi."

Giang Châu đưa thứ gì đó được bọc trong giấy dầu cho Giang Hạo Minh.

Giang Hạo Minh sững sờ trong giây lát, vô thức đưa tay ra đón lấy.

Khi hoàn hồn, nó mới xấu hổ ngẩng đầu lên nói: "Chú nhỏ ơi, đây là cái gì?"

Giang Châu còn chưa kịp nói.

Giang Minh đã bước tới.

"Ai cho con cái này?"

"Chú..."

"Sao lại mua cho nó cái này? Lại tiêu tiền bậy bạ rồi!"

Giang Minh nói xong lại cau mày nhìn Giang Châu.

Giang Châu mỉm cười nói: "Mua đồ cho cháu trai, làm sao có thể gọi là lãng phí được chứ?"

"Hạo Minh, mở túi ra xem có thích hay không."

Giang Hạo Minh có chút bất an.

Nó ngẩng đầu nhìn Giang Minh, chờ anh nói.

"Mở ra đi."

Anh nhìn về phía Giang Châu, cảnh cáo: "Lần sau đừng mua cho nó những thứ này. Nó mới vừa choai choai, có cơm ăn no là được rồi, mấy đứa trẻ khác ở độ tuổi này trong thôn có đứa nào có thể được ăn ngũ cốc tinh chế đâu? "

Nói tới nói lui thì...

Giang Châu biết Giang Minh hẳn là rất vui vẻ.

Bên này, Giang Hạo Minh đã mở giấy dầu ra, trong lòng chợt vang lên một tiếng kinh hô.

Dù sao nó cũng là đứa trẻ.

Giờ nó đang nhìn thấy bên trong đó có một chiếc cặp sách vừa đẹp lại vừa thời trang, lập tức cực kỳ cao hứng.

"Cặp sách! Nó là một chiếc cặp sách mới!"

Giang Hạo Minh sờ đi sờ lại cái cặp sách, yêu thích đến không nỡ buông tay.

Nó nhe răng cười với Giang Châu: "Cảm ơn chú nhỏ!"

Ngay khi Giang Minh nhìn thấy chiếc cặp sách này, trong lòng anh đã biết chắc chắn nó không hề rẻ.

Anh muốn nói vài câu với Giang Châu, nhưng trong lòng anh biết chắc nói với đứa nhỏ này thì nhất định sẽ như kiểu "lời vào tai trái, lời ra tai phải".

Giang Minh buồn bực một hồi mới thời dài một cái.

Đứa em này của anh...

Căn bản là không thể quản được mà!

Thôi thì cứ theo hắn đi!

Sau này bản thân hảo hảo bán lươn, chạy thêm vài chuyến bán bã bánh dầu, chi tiêu trong nhà sẽ không thành vấn đề rồi.

Trong lòng Giang Minh đã lên kế hoạch tốt.

Anh nghiêm mặt nói với Giang Hạo Minh: "Cái cặp sách này phải dùng cho tốt, nếu nó mà bị rách thì chuẩn bị chịu đòn đấy!"

Giang Hạo Minh ôm anh như một đứa bé.

"Không đâu! Buổi chiều con đi học, bọn Thiết Trụ muốn chạm con cũng không cho chạm!"

Nói xong, nó lại chạy vào bếp để khoe khoang với Diêu Quyên cùng Tề Ái Phân.

Giang Châu quay người lại.

Hắn nhìn thấy hai tiểu bảo bối đang đứng sau lưng, nhìn hắn một cách đáng thương.

Ủy khuất.

Cực kỳ ủy khuất.

"Ba ba, không mua đồ cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn không vui!"

"Viên Viên sắp khóc rồi, ô ô, ba ba, xấu, xấu ~"

Hai tiểu bảo bối trông xinh xắn như được chạm khắc từ ngọc bích.

Khóc trước mặt mình.

Ai có thể chịu được chứ?

Giang Châu nhanh chóng vươn tay ra, lau nước mắt cho hai đứa nhỏ rồi lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc hình con bướm mới mua cho hai đứa nhỏ.

"Nhìn xem, đây là gì?"

Mắt của hai tiểu bảo bối sáng lên.

"Kẹp tóc!"

"Hồ điệp ~ Đó là hồ điệp ~"

Mấy đứa nhỏ líu ra líu ríu không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play